• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Bất Tường nói: "Ăn thịt lột da, các ngươi vốn dĩ muốn ăn đối phương không phải sao?"

Hai người há hốc mồm, bọn họ biết, Minh Bất Tường coi là thật.

Trong phòng nhỏ lại khôi phục im lặng, một vòng đọ sức mới lại bắt đầu. Muốn đoạt lại đồ ăn từ tay Minh Bất Tường là điều không thể, nhưng muốn giết chết đối phương, ăn thịt đối phương qua mùa đông, điều này lại...

"Nhưng ta không hại hắn, hắn có lẽ nào hại ta?" Doãn Sâm nghĩ thầm, hôm nay hai người tuy nói ra mọi chuyện, nhưng lúc này lại tiếp tục do dự. Thù hận tích lũy mười mấy năm, thật sự bỏ qua như vậy?

Đêm đến, Minh Bất Tường nhắc lại một lần: "Ba cái bánh nướng, hai cây củi đốt, ta bảo đảm yên giấc." Doãn Sâm cùng Diêu Doãn Đại liếc mắt nhìn nhau, do dự một lát, cuối cùng vẫn giao nộp.

Doãn Sâm ngủ cực kỳ không yên ổn, tại sao Diêu Doãn Đại giao nộp bánh nướng củi lửa, không phải là không tin được mình? Hắn thấy mình cũng giao nộp bánh nướng củi lửa, không phải cũng biểu lộ không tin tưởng hắn? Ngay cả tin tưởng cũng không có, vậy còn nói gì tiêu hóa thù hận?

Nửa đêm qua đi, hắn nghe được tiếng vang khẽ, hắn híp mắt, thấy Minh Bất Tường đã tựa bên tường ngủ.

"Tiểu tử này thật sự không thể tin." Doãn Sâm nghĩ thầm, đột nhiên trong lòng khẽ động: "Đây không phải là thời cơ tốt để ra tay?"

Tim hắn đập thịch thịch vang dội, sáng sớm vẫn một lòng muốn giết người, chẳng biết tại sao, giờ khắc này thật sự phải động thủ, ngược lại trở nên do dự bất an. Hận ý mười hai năm, làm sao chỉ một buổi trưa liền tan thành mây khói?

Hắn do dự hồi lâu, chung quy không thể hạ quyết tâm. Qua một lúc, trước ánh lửa thoáng qua một cái bóng, Diêu Doãn Đại xách đao đứng dậy, rón ra rón rén, chậm rãi tới gần.

"Tên cẩu tặc này, không lẽ muốn giết mình?" Doãn Sâm lòng thấy tức giận, chợt cảm thấy bản thân vừa rồi không khỏi ngu muội đến cực điểm. Đây là kẻ đã đoạt vợ mình, lòng chân thành của bản thân đã giao toàn bộ cho lòng lang dạ sói!

Thế nhưng không giống với những gì hắn nghĩ, chỉ thấy Diêu Doãn Đại cẩn thận dè chừng, lại đi đến bên người Minh Bất Tường. Doãn Sâm đột nhiên nghĩ, lẽ nào Diêu Doãn Đại lại muốn giết Minh Bất Tường? Nhưng thiếu niên này tuy rằng tuổi nhỏ, võ công lại cực cao, hắn làm sao... làm sao... phạm hồ đồ?

Đúng như dự đoán, Diêu Doãn Đại đi đến trước mặt Minh Bất Tường, do dự chốc lát, cắn răng một cái, giơ cương đao lên. Minh Bất Tường bỗng nhiên mở mắt ra, trở mình, né tránh sát chiêu tại thời khắc suýt gặp nạn, lập tức bật ra lý ngư đả đĩnh, hai chân đồng thời đá ra, đạp bay Diêu Doãn Đại.

Một phen động tĩnh, Doãn Sâm không thể tiếp tục giả ngủ, vội vã đứng dậy. Diêu Doãn Đại vung đao chém giết về phía Minh Bất Tường, hắn thế như hổ điên, một đao nối tiếp một đao, Minh Bất Tường tránh phải né trái, nhẹ nhàng như ma quỷ. Không, trong ánh sáng nhạt của đêm đen, hắn chính là ma quỷ, thấy được, không sờ được, tựa như không phải vật, cực kỳ giống bản thân hoa mắt nhìn lầm quỷ ảnh. Doãn Sâm trong lòng hốt hoảng, võ công của thiếu niên này so với hắn nghĩ còn cao hơn gấp mấy lần!

Lúc này chỉ cần cướp trước phối hợp cùng Minh Bất Tường, tùy tiện mấy đao là có thể giải quyết Diêu Doãn Đại, thậm chí không cần bản thân động thủ, chờ Minh Bất Tường giải quyết hắn cũng được. Nhưng thiếu niên này tâm tư ác độc, lại muốn ép mình ăn thịt người, nói không giết người ắt hẳn cũng chỉ là trêu đùa hai người mình thôi. Huống chi, cho dù bản thân bước tới hỗ trợ, chắc chắn cũng không giải quyết được thiếu niên này, Diêu Doãn Đại sao mà ngu xuẩn như vậy, không ngờ lại tự tìm đường chết?

Diêu Doãn Đại vung điên cuồng chém loạn xạ, mệt đến sức cùng lực kiệt, ngay cả góc áo của đối thủ cũng không sờ được. Minh Bất Tường bỗng đá một đá thật mạnh vào ngực Diêu Doãn Đại, tay trái lập tức đưa nhanh ra, chế trụ mạch môn của Diêu Doãn Đại, nắm tay phải đánh mạnh vào bụng hắn. Diêu Doãn Đại xương sườn vốn đã gãy, đau đến muốn ngất đi, trên bụng lại trúng một quyền, một trận co giật, không nhịn được khom người xuống.

Doãn Sâm một trận choáng váng, mắt thấy kẻ thù sắp chết, bỗng quát to một tiếng, đột nhiên từ đằng sau đâm một kiếm về phía Minh Bất Tường. Minh Bất Tường nghiêng người, dùng đao chém vào cổ tay hắn, trường kiếm rơi xuống đất, Doãn Sâm nhiệt huyết dâng lên, ôm lấy Minh Bất Tường, quát: "Mau giết hắn!" Hắn dùng hết sức lực toàn thân, Minh Bất Tường nhất thời cũng không thể thoát khỏi.

Diêu Doãn Đại gắng gượng đứng dậy, thấy hai người dây dưa quấn lấy nhau, không có chỗ xuống tay, kêu lên: "Ngươi tránh ra!" Doãn Sâm hô: "Đừng để ý tới ta! Một người chết tốt hơn hai người mất mạng!" Hắn hiểu Diêu Doãn Đại sở dĩ mạo hiểm giết Minh Bất Tường, chính vì không muốn giết mình. Diêu Doãn Đại thấy hắn liều mình tương trợ, trong lòng càng không đành lòng, không biết hạ đao thế nào. Hai người này ngày hôm trước còn là kẻ địch ngươi chết ta sống, giờ khắc này lại nổi lên tình bạn cũ.

Đang lúc do dự, Minh Bất Tường đột nhiên ngừng giãy dụa. Doãn Sâm đang tự kinh ngạc, chợt thấy Minh Bất Tường uốn người một cái, trượt khỏi vòng tay mình tựa như cá chạch, lúc này mới hiểu được hóa ra Minh Bất Tường nếu như muốn tránh thoát căn bản không cần tốt nhiều sức, Diêu Doãn Đại nếu thật sự một đao bổ xuống, sợ là sẽ chỉ chém chết mình.

Diêu Doãn Đại cũng nghẹn họng nhìn trân, kinh ngạc không thôi.

Minh Bất Tường hỏi: "Các ngươi thật sự không muốn giết đối phương nữa?"

Hai người không biết đáp lại thế nào, cùng nhau sửng sốt.

Minh Bất Tường nhìn về phía Doãn Sâm, Doãn Sâm nói: "Không giết nữa."

Minh Bất Tường gật đầu nói: "Đường dưới núi không hỏng, gió tuyết qua đi, các ngươi sẽ có thể đi."

Diêu Doãn Đại hỏi: "Có ý gì?"

Minh Bất Tường nói: "Không có ý gì, các ngươi như vậy rất tốt." Nói xong đẩy cửa phòng ra. Cuồng phong cuốn theo tuyết lớn vào nhà, làm cho hai người Diêu Doãn Đại cùng Doãn Sâm mở mắt không ra.

"Ta trở về chùa đây." Trong tiếng gió, bọn họ mơ hồ nghe thấy Minh Bất Tường nói câu nói này, cửa phòng lập tức đóng lại, thiếu niên tuấn tú dị thường đó cứ thế biến mất trong gió tuyết.

Diêu Doãn Đại cùng Doãn Sâm đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Hai người vốn tưởng rằng hôm nay hẳn phải chết, bây giờ thoát chết, suy nghĩ về đủ loại hành vi ngu không ai bằng trong quá khứ, các loại cảm xúc như xấu hổ, hối hận thoáng chốc xông lên đầu, phảng phất giống như cách thế, không khỏi nhìn nhau nở nụ cười.

Hai người lúc này đều suy nghĩ giống nhau: Thiếu niên thần bí này rốt cuộc từ đâu tới? Lẽ nào thật sự là Bồ Tát hạ phàm đến điểm hóa bọn họ?

※※ ※

Minh Bất Tường mất tích mấy ngày, sư huynh đệ của Chính Kiến đường đều biết, tiếc rằng gió tuyết quá lớn, không thể ra ngoài tìm người. Chỉ có Giác Kiến rất là sốt ruột, muốn hết thảy đường tăng Chính Nghiệp đường tìm kiếm Minh Bất Tường.

Sau khi Minh Bất Tường trở về, chỉ nói lạc đường trong đêm tuyết, tránh mấy ngày, chờ gió tuyết hơi hoãn mới về.

Qua mấy ngày, Diêu Doãn Đại đến Thiếu Lâm tự bái phỏng, cầu gặp đường tăng của Chính Kiến đường, bẩm báo "nghĩa cử" của Minh Bất Tường.

"Nếu không phải hắn xả thân mạo hiểm, ta với huynh đệ ta đã sớm chém giết lẫn nhau." Diêu Doãn Đại khóc không ra tiếng: "Hắn thực sự là Bồ Tát sống chuyển thế. Hắn ở trong phòng nhỏ bức huynh đệ chúng ta, huynh đệ chúng ta lúc này mới có cơ hội tiêu tan hiềm khích lúc trước, quay về chính đạo."

Đường tăng đem việc này bẩm lên, Giác Minh trụ trì vô cùng để tâm.

Giác Minh trụ trì có cái biệt hiệu gọi "Phiến lá không dính", lấy ý "Trong muôn hoa, phiến lá không dính thân". Đây cũng không phải nói ông ta không dính bùn khi ra khỏi nước bùn, tính cách siêu phàm thoát tục thế nào, mà là ông ta từ trước đến giờ không màng việc người, cao cao tại thượng, nhìn vạn sự đều dửng dưng hờ hững, nói vài lời Phật kệ cho qua, không quản chuyện lắm mối nhiều loạn, ông ta luôn có thể "Trong muôn hoa, phiến lá không dính thân".

Nhưng mà chuyện này thực sự quá kỳ, ngay cả lòng hiếu kỳ cũng ông ta cũng bị làm nổi lên, thế là triệu Minh Bất Tường đến hỏi kỹ. Minh Bất Tường nói: "Đệ tử chỉ là nghĩ hoạn nạn thấy chân tình, bức cho bọn họ cuống lên, sẽ nghĩ tới một số chuyện đang nóng giận không thể nghĩ tới."

Giác Minh gật đầu lia lịa, thở dài: "Liễu Tâm có đệ tử như ngươi, đời này cũng không uổng."

Minh Bất Tường trả lời: "Trụ trì, sư phụ vẫn chưa chết mà."

Giác Minh cười haha, lại hỏi: "Võ công của ngươi tốt như vậy sao, có thể đối phó hai người bọn họ?"

Minh Bất Tường nói: "Sư phụ từng dạy qua đôi chút. Bọn họ lúc đó bị thương, không phải là đối thủ của đệ tử."

Giác Minh gật đầu nói: "Ngươi mới mười lăm tuổi, chỉ nhờ Liễu Tâm đưa vào nhập môn, đã có bản lĩnh này, tiền đồ không thể hạn chế. Như vậy đi, sau này ta phái người truyền công phu cho ngươi. Ngươi chưa cạo đầu đi tu, ta để ngươi làm nhập đường cư sĩ, sau này giúp ta xử lý chút hồ sơ công văn, thế nào?"

Nhập đường cư sĩ là chức vị thu xếp cho đệ tử chưa cạo đầu đi tu trong chùa, không phẩm cấp, không bị quy củ trong chùa quản chế, đa số là người đa mưu túc trí, hoặc là trợ thủ đắc lực của thủ tọa trụ trì, Minh Bất Tường mười lăm tuổi đã có vinh hạnh đặc biệt như vậy, đó là người đầu tiên. Đương nhiên, Giác Minh có dụng ý sâu hơn là Minh Bất Tường không chịu tìm đến sư khác, chỉ có mang theo bên người mới có thể bồi dưỡng, lại thêm, đứa nhỏ này thông minh như vậy, lại có thủ đoạn, gặp phải chuyện có lẽ có kiến giải khác với những nhập đường cư sĩ khác, siêng nghe thì sáng, đối với phán đoán đường vụ của mình cũng giúp ích được.

Minh Bất Tường chắp tay nói: "Sáng sớm vẩy nước quét dọn là bổn phận của đệ tử, cũng là tu hành, đệ tử không dám bỏ bê, đợi đến sau giờ ngọ lại đến nội đường làm công."

Giác Minh gật gật đầu nói: "Giác Kiến sư huynh khen ngươi, ta luôn cho rằng huynh ấy quá khen, không nghĩ tới ngươi thật sự thông minh khiêm nhường như vậy. Ngươi muốn vẩy nước quét dọn, vậy cũng theo ngươi."

Minh Bất Tường cảm tạ Giác Minh, rời khỏi Chính Kiến đường.

Hắn trở lại nơi ở, hoàn thành bức đồ binh khi đã vắt óc suy nghĩ tại quán trà Thiền Phong mấy ngày trước.

Đó là binh khi hắn tự mình thiết kế, trong thiên hạ không có món binh khí hình thù kỳ lạ thứ hai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang