Liễu Tâm cười nói: "Lớn như vậy rồi, còn làm nũng." Vẫy vẫy tay: "Lại đây đi."
Minh Bất Tường lên giường, co rúc trong lòng Liễu Tâm, chỉ chốc lát liền ngủ. Liễu Tâm nhìn thiếu niên trong lòng, đẹp trai tú nhã, nhớ tới năm đó, không khỏi cảm thán.
Đứa trẻ này, chưa bao giờ khiến người khác bận tâm.
Minh Bất Tường ngủ say, đưa tay tới, ôm lấy Liễu Tâm như lúc còn nhỏ. Liễu Tâm nhắm mắt lại, nhưng tâm tư lên xuống, khó có thể chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Liễu Tâm như dự cảm được điều gì, nói với Minh Bất Tường: "Mấy ngày nay nếu có người bắt nạt con, nhẫn nại, không được tranh chấp với người, có chuyện gì đợi sư phụ trở về xử lý, biết không?"
Minh Bất Tường gật đầu, biểu thị biết rồi.
Hai mươi lăm tháng tư một tháng sau, trong hạt Tung Sơn ở Sơn Đông, có người phát hiện bảy thi thể, đều là tăng nhân nhận lệnh cùng đi Tung Sơn. Họ bị ngộ hại trên đường trở về, trong đó chỉ có thi thể không còn tim.
Liễu Tâm tuy rằng không chết, nhưng không còn ai nhìn thấy Liễu Tâm trên cõi đời này. Ông cứ như vậy mất tích một cách ly kỳ, không còn biết tăm tích nữa.
※※※
Liễu Tâm rời khỏi Thiếu Lâm tự ngày ấy, Minh Bất Tường theo thường lệ đến Chính Nghiệp đường phục lao dịch. Bản Nguyệt nhìn thấy Minh Bất Tường, lập tức trừng mắt nhìn thẳng, một cước đá thùng phân về phía người hắn, nện ngay vào ngực Minh Bất Tường.
Chỉ nghe thấy Bản Nguyệt mắng: "Sư phụ ngươi ghê gớm lắm, cả Giác Không thủ tọa cũng không coi ra gì?!"
Minh Bất Tường nghĩ tới lời dặn của Liễu Tâm sáng nay, trong lòng hiểu rõ, lặng lẽ nhặt lên thùng phân lên, xoay người muốn đi. Bản Nguyệt giành trước một bước chặn ở trước mặt hắn, mắng: "Thấy sư huynh cũng không hành lễ? Sư phụ không biết lớn nhỏ, đồ đệ cũng không được dạy dỗ, đều là một loại đê tiện!" Dứt lời, đánh một tát trên mặt Minh Bất Tường.
Minh Bất Tường không cãi lại cũng không đánh lại, đi thẳng đường mình, Bản Nguyệt càng thêm tức giận, lại từ phía sau đạp hắn một cước. Một cước này dùng nhiều lực, đá vào eo, Minh Bất Tường chúi người về phía trước, nhưng vẫn không để ý tới, tăng chúng ở một bên vội vã khuyên nhủ Bản Nguyệt.
Mắt thấy Minh Bất Tường sắp đi xa, Phó Dĩnh Thông vội vàng bước nhanh đuổi theo, nói: "Ngươi càng không để ý tới hắn, hắn càng muốn bắt nạt ngươi."
Minh Bất Tường thản nhiên đáp: "Lòng không vướng ngại, sẽ được tại."
"Ngươi thật sự không tức giận?" Thấy Minh Bất Tường chỉ đi, không hề đáp lời, Phó Dĩnh Thông nói tiếp: "Nghe nói hôm qua sau khi tứ viện cùng bàn bạc, Giác Không thủ tọa ban hạ pháp chỉ, sư phụ ngươi lại ngang nhiên phản đối, nổi lên xung đột với Giác Không thủ tọa, ngươi biết chuyện này không?"
"Sư phụ không nhắc đến."
"Ban Cẩu là Tục tăng, sư phụ hắn Liễu Không cùng Giác Không là một phái, hôm nay hắn bắt nạt ngươi như vậy, nhất định là chủ ý của sư phụ hắn. Minh Bất Tường, hay là ngươi đến chỗ Giác Kiến trụ trì cáo trạng? Cứ nói Ban Cẩu ỷ thế hiếp người."
Minh Bất Tường dừng bước, nhìn Phó Dĩnh Thông, hỏi hắn ta: "Hắn bắt nạt ngươi cũng không ít, sao ngươi không đi?"
Phó Dĩnh Thông đỏ mặt lên, cúi đầu: "Ta... qua ba tháng nữa ta sẽ tròn mười tám, trải qua cửa thí nghệ, lĩnh Hiệp danh trạng, sẽ phải rời khỏi Thiếu Lâm tự, cần gì phải tính toán với hắn?"
"Ngươi không qua thí nghệ nổi." Minh Bất Tường nói.
Phó Dĩnh Thông chột dạ, nhưng lại không thừa nhận: "Ai nói không nổi? Ngươi còn chưa thấy qua bản lĩnh của ta!"
Minh Bất Tường lắc đầu, tiếp tục đi.
"Đợi một tý, trên bộ y phục này của ngươi đều là vết chân, cởi ra phủi trước đã." Phó Dĩnh Thông bước nhanh đuổi tới: "Nếu để các sư huynh khác hỏi tới, lại phải sinh chuyện."
Minh Bất Tường thả thùng phân xuống, cởi ngoại bào ra, phủi mấy cái, Phó Dĩnh Thông tiếp nhận ngoại bào của hắn nói: "Để ta." Xoay người vỗ mấy cái, thấy đã sạch sẽ, mới đưa trả lại cho Minh Bất Tường. Minh Bất Tường mặc vào lại, xách thùng phân lên đi làm việc.
Hai người đổ xong hết thảy hương đốt vào ban đêm, trở lại Chính Nghiệp đường. Thường ngày sau khi Bản Nguyệt kiểm tra, mọi người sẽ giải tán, từng người đến Thiện đường dùng cơm trưa, nhưng hôm đó Bản Nguyệt lại tập hợp hết thảy hơn hai mươi người tăng chúng, mọi người dường như sớm có chuẩn bị, chỉ có Minh Bất Tường không biết nội tình, đứng trong đội ngũ chờ đợi.
Chỉ chốc lát, một tên lão tăng tuổi chừng năm mươi đi tới, Minh Bất Tường nhận ra ông ta là Giác Kiến trụ trì của Chính Nghiệp đường. Bản Nguyệt vấn an trước, Giác Kiến hỏi: "Hôm nay phải khảo cứu《Đệ tử Phật giới》, xác thực đã chuyển đạt?"
"Trụ trì phân phó, sao dám thất lễ. Bản Nguyệt xác thực đã thông báo cho chư vị sư huynh đệ, trụ trì có thể kiểm chứng."
Mấy vị đệ tử cùng một giuộc với Bản Nguyệt nhao nhao nói: "Quả thật có chuyện này, Bản Nguyệt sư huynh đã nói." Một ít đệ tử khác thì im lặng không lên tiếng. Minh Bất Tường tuy rằng không biết chuyện này, nhưng cũng không vạch trần.
"Vậy, mọi người lấy《Đệ tử Phật giới》ra."
Mọi người lấy ra một quyển sách nhỏ riêng phần mình. Minh Bất Tường sờ không thấy《Đệ tử Phật giới》bên trong áo, nhìn về phía Phó Dĩnh Thông, Phó Dĩnh Thông tỏ vẻ hổ thẹn, quay đầu đi, không nghênh tiếp ánh mắt của hắn, từ trong ngực bản thân lấy ra một quyển sách nhỏ, ngờ ngợ nhìn quen mắt, Minh Bất Tường nhất thời hiểu rõ.
Bản Nguyệt quát to: "Minh Bất Tường,《 Đệ tử Phật giới 》của ngươi đâu?"
"Mất rồi." Minh Bất Tường quay đầu lại nhìn về phía Bản Nguyệt, nói một cách hời hợt: "Ta ném rồi."
Lời này vừa nói ra, chúng tăng đều ồ lên, Bản Nguyệt lại càng tóm lấy cơ hội, giận dữ mắng chửi: "Mất rồi? Đệ tử Thiếu Lâm, giới luật làm đầu! Sư phụ ngươi lẽ nào không dạy ngươi《Đệ tử Phật giới》phải thường xuyên mang theo bên mình, tùy thời lật xem, tu thân tỉnh tính sao? Sao ngươi dám gan to như vậy?!" Lại nói với Giác Kiến: "Trụ trì, Minh Bất Tường này trời sinh tính vô lại, khó có thể giáo hóa, người phải phạt nặng, bằng không thì không biết hắn còn muốn giở trò thế nào nữa!"
Giác Kiến đi tới, nhìn Minh Bất Tường hỏi: "Ngươi là đồ đệ của Liễu Tâm?"
Minh Bất Tường gật đầu.
"Liễu Tâm từ trước đến giờ giữ giới thận trọng, ngươi biết tại sao không?"
Minh Bất Tường trả lời: "Thế tôn nhập diệt, A Nan hỏi thế tôn: Lúc có Phật lấy Phật làm thầy, lúc không có Phật làm sao lấy Phật làm thầy? Thế tôn đáp: Lấy giới làm thầy. Cho nên sư phụ cẩn tuân giới luật, hết sức thận trọng."
Giác Kiến nghe hắn phát ngôn không tầm thường, lại hỏi: "Thiếu Lâm tự muốn đệ tử luôn mang theo《Đệ tử Phật giới》, thỉnh thoảng khảo cứu, đệ tử có thể lật xem kiểm tra, cũng là vì nguyên nhân này. Nếu ngươi đã biết lý lẽ này, tại sao làm mất?"
Minh Bất Tường nói: "Đệ tử chỉ nói ném đi, không nói không mang theo trên người."
Giác Kiến vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Đây là có ý gì?"
Minh Bất Tường nói: "Ba trăm mười sáu giới điều khắc sâu trong lòng, chính là mang theo trên người."
Bản Nguyệt mắng to: "Ngươi nói ngươi học thuộc lòng toàn bộ rồi? Nói khoác lác gì thế?"
Minh Bất Tường khép hai tay, đáp lời: "Mời trụ trì khảo sát."
Giác Kiến biết Bản Nguyệt từ trước đến giờ ức hiếp người mới, lường trước ở giữa tất có ẩn tình, nhưng thấy Minh Bất Tường tràn đầy tự tin như thế, liền hỏi: "Giới luật thứ bảy mươi bảy là gì?"
"Đệ tử Phật, khi ít ham muốn giới dâm, cấm dâm tà. Dâm nhân thê nữ, người xấu danh tiết, không Hiệp danh trạng, trục xuất khỏi cửa chùa, giam cầm lập tức thẩm tra, thẩm tra xong lập tức chịu hình phạt."
"Điều thứ mười?"
"Không được sư phụ truyền nghệ cho phép, không được tự ý thu nhận đệ tử. Không được trụ trì bát đường cho phép, ngoại môn đệ tử không được truyền võ học ghi chép được khi lên lớp tại Chính Kiến đường."
Giác Kiến lại kiếm mấy điều hỏi dò, mọi người vừa nghe vừa lật sách trên tay xem, quả thực một chữ không lệch, từng người kinh ngạc vô cùng. Bản thân Giác Kiến cũng kinh ngạc sâu sắc, nghĩ thầm: "Liễu Tâm thường xuyên nói người này có duyên với Phật, không ngờ lại thông minh hơn người như vậy."
Bản Nguyệt cả giận nói: "Ngươi nói ngươi học thuộc, vậy thì ta hỏi ngươi, dòng năm tờ ba mươi bảy viết điều gì?"
Đây đã là có ý định gây khó dễ, không ngờ Minh Bất Tường đáp lại không chậm trễ: "Điều hai trăm mười bảy《Đệ tử Phật giới》: Đệ tử Phật không ham mê tiền tài, tranh tài sản với dân."
Bản Nguyệt lật xem, phát hiện quả nhiên không sai, kinh ngạc không ngậm mồm vào được. Minh Bất Tường tiếp tục nói: "Chữ thứ sáu dòng năm trang mười hai, là một chữ 'không'; chữ thứ bảy dòng mười trang ba mươi, là một chữ 'rơi'; chữ thứ chín dòng hai trang sáu, là một chữ 'văn'; chữ thứ tám dòng sáu trang mười chín..."
Nói đến đây, Minh Bất Tường ngậm miệng không nói tiếp. Giác Kiến lấy《Đệ tử Phật giới》trong ngực ra, lật đến trang mười chín, thấy Minh Bất Tường nói tới là một chữ "Tự". Trước sau bốn chữ nối lại, chính là "không rơi văn tự".
Giác Kiến hiểu ra, đây là Minh Bất Tường biểu thị mình dùng tâm thủ giới, không rơi văn tự, cố đem《Đệ tử Phật giới》làm mất đi.
"Giỏi, hiếm thấy người có trí nhớ như ngươi. Chỉ là tuy có trí nhớ, nhưng không nên làm mất《Đệ tử Phật giới》đi. Phải biết kinh điển chính là nguồn của pháp, tự cho thông minh, tùy ý vứt bỏ, chính là lòng ngạo mạn." Giác Kiến nói: "Nếu để ngươi ghi nhớ hết thảy văn tự ở Tàng Kinh các, ngươi há chẳng phải muốn một mồi lửa đốt toàn bộ chúng? Vậy sau này vào đâu quy y?"
Bản Nguyệt vội nói: "Không sai! Người này từ trước đến giờ ngạo mạn, trụ trì cần phải trừng phạt, để tránh hắn tự cho thông minh, không coi ai ra gì!"
Minh Bất Tường cung kính hành lễ, đáp lời: "Đệ tử ghi nhớ."
"Những đệ tử khác cũng làm như Minh Bất Tường, nhớ kỹ giới luật, lấy tâm thủ giới." Dứt lời, Giác Kiến bắt đầu khảo cứu các đệ tử giới luật, Bản Nguyệt thấy Giác Kiến không có ý truy cứu, vẻ phẫn hận lộ rõ trên mặt.
Từ đó về sau, Giác Kiến để tâm tới Minh Bất Tường. Ông ta để ý tới Minh Bất Tường, biết hắn mỗi ngày trì tụng chưa bao giờ gián đoạn, sau khi phục lao dịch xong liền trở về trong phòng, thẳng đến bữa tối mới ra lại, sau đó liền tắt đèn đi ngủ, ít tiếp xúc với người ngoài.
Hơn một tháng sau, Tung Sơn bên kia truyền đến tin dữ, nói là tìm được bảy thi thể, trong đó chỉ không thấy Liễu Tâm. Thi thể được đưa trở về Thiếu Lâm tự, do Giám tăng ở Chính Nghiệp đường của Phổ Hiền viện nghiệm thi, còn chưa ra kết quả đã nghe thấy lời đồn đại nổi lên bốn phía.
Giác Kiến phái người báo cho Minh Bất Tường biết chuyện Liễu Tâm mất tích, Minh Bất Tường chỉ gật đầu, liền đóng cửa phòng.
Thấm thoát, sắp tới Đoan Ngọ. Mỗi khi đến ngày lễ đều có rất nhiều lễ vật được đưa đến Chính Nghiệp đường, Giác Kiến không muốn tăng phòng mình lây dính những tục khí này, cho người mang lễ vật đặt ở đại sảnh, chờ ngày lễ qua đi, ông ta sẽ đưa một nửa lễ vật vào Chính Tư đường của Địa Tạng viện dùng cho chùa, nửa kia chuyển tặng Đường tăng làm phần thưởng. Những Đường tăng này được biếu tặng, tuy là miệng tụng Phật hiệu, nói là không dám, nhưng khóe mắt lại tràn đầy ý cười, chỉ có số ít người nhất quyết không lấy, mang quyên tặng cho Chính Tư đường.