Lúc này gió tuyết vẫn chưa ngừng lại, trên người Diêu Doãn Đại vừa ướt vừa lạnh, tiếp tục chống cự, chỉ sợ ngày mai sẽ phải chết, chỉ đành lấy thêm một nửa đồ ăn đổi lấy củi lửa. Doãn Sâm thấy Diêu Doãn Đại vừa có đồ ăn lại có củi lửa, vội thương lượng với Minh Bất Tường, rồi lại dùng một nửa củi lửa đổi đồ ăn.
Diêu Doãn Đại lấy củi lửa, nhìn chằm chằm Doãn Sâm, Doãn Sâm cũng trừng mắt nhìn Diêu Doãn Đại, hai người cứ như vậy bốc hỏa. Gần như cùng lúc, hai đống lửa dấy lên trong phòng, hai người chịu lạnh cả buổi, giờ khắc này vừa ấm áp, tựa như sống lại, không khỏi đều thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, đồ ăn cùng củi lửa đều chỉ còn hơn hai phần so với lúc ban đầu.
Trong phòng lại có ba đống lửa, tự nhiên ấm lên, Minh Bất Tường hong khô áo bông, khoác lên người, đem bánh nướng đặt trên ngọn lửa hơ nóng rồi ăn, sau đó ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay tạo thành chữ thập, cúi đầu nhắm mắt, miệng không ngừng thấp giọng cầu nguyện một mạch khóa muộn. Hai người Diêu Doãn Đại cùng Doãn Sâm đều bị thương chảy máu, lại lạnh nửa ngày, giờ khắc này vừa đói vừa lạnh lại mệt, sắc mặt tái nhợt, tinh thần ủ rủ, nhưng vẫn miễn cưỡng lên tinh thần, học theo Minh Bất Tường nướng bánh lên ăn. Ngoài phòng tiếng gió rít gào liên tục, gió từ khe hở xâm nhập vào phòng, gào thét vù vù như quỷ khóc, hai kẻ thù xa cách ánh lửa, nghiến răng nghiến lợi, đều muốn coi đối phương như bánh nướng trong miệng mà cắn xé, nhưng lại không thể gì được.
Lại qua một canh giờ, hai người đều vô cùng ủ rũ, chỉ muốn nghỉ ngơi, nhưng sợ đối thủ nhân lúc mình ngủ hạ độc thủ, chỉ đành tiếp tục gắng gượng chống đỡ.
Doãn Sâm bỗng nhớ tới một chuyện, hỏi: "Sao không thấy Huệ Cô?"
Diêu Doãn Đại mắng: "Câm miệng! Ngươi dựa vào cái gì gọi tên nàng!"
Doãn Sâm cười lạnh lùng nói: "Nàng là vợ ta, tại sao không được gọi?"
Diêu Doãn Đại nói: "Nếu như nàng có nửa chút tình cảm phu thê với ngươi, sao lại đi theo ta?"
Doãn Sâm đột nhiên tỉnh ngộ, hỏi: "Nàng chết rồi sao?"
Diêu Doãn Đại nói: "Nàng bị ngươi ngược đãi, thân thể từ trước đến giờ không tốt."
"Ta thấy các ngươi đều không muốn ngủ." Minh Bất Tường đột nhiên nói: "Các ngươi nhất quyết muốn dồn đối phương vào chỗ chết như vậy, có thâm thù đại hận gì?"
"Liên quan gì đến ngươi?" Doãn Sâm mắng. Minh Bất Tường cướp đi gần nửa đồ ăn củi lửa của bọn họ, lại không chịu giúp đỡ, trong lòng hắn tất nhiên không cam lòng.
"Các ngươi đều muốn ta giúp, nhưng ta không biết phải giúp ai." Giọng nói của thiếu niên tuấn tú bay bổng giống như lò lửa chập chờn, khó có thể nắm bắt: "Các ngươi nói rõ ràng, để ta phân biệt ai là người tốt, ai là kẻ xấu."
Hai người nghe hắn nói vậy, vội giành nói, rồi lại mắng chửi lẫn nhau, hô to gọi nhỏ, nhất thời giằng co không thôi. Minh Bất Tường lắc đầu nói: "Nói như vậy không rõ." Hắn duỗi ngón trỏ trắng dài, chỉ vào Doãn Sâm nói: "Ngươi nói trước."
Diêu Doãn Đại giận dữ nói: "Dựa vào cái gì hắn nói trước?" Bỗng bóng người chớp động, Diêu Doãn Đại ăn một bạt tai nóng rát lên mặt, lúc nhìn lại, Minh Bất Tường đã ngồi trở lại trên đất.
Hai người lấy làm kinh hãi, vốn cho rằng thiếu niên này chỉ là đệ tử Thiếu Lâm tầm thường học chút võ, không nghĩ lại lợi hại như vậy. Chỉ nghe Minh Bất Tường nói: "Ngươi nói thêm một câu nữa, ta sẽ giúp hắn không giúp ngươi."
Doãn Sâm vội nói: "Đại hiệp võ công lợi hại, không bằng sớm chỉnh đốn hắn, củi lửa lương thực đều thêm một phần." Lời vừa nói xong, trên mặt hắn cũng ăn một cái.
Minh Bất Tường kéo kéo áo bông, thản nhiên nói: "Ngươi còn không nói, thì để hắn nói trước."
Hai người tức giận, nhưng lại kiêng kỵ Minh Bất Tường võ công lợi hại, lại sợ hắn liên thủ cùng đối thủ, nên không dám nổi cơn. Doãn Sâm mong được Minh Bất Tường giúp đỡ, thế là kể lại chuyện cũ, nói: "Ta là người Hồ Bắc, là đệ tử của Thanh Vân quan chi nhánh Võ Đang, vợ ta và ta quen nhau từ nhỏ, vốn dĩ tình cảm rất tốt..."
Diêu Doãn Đại muốn xen vào, nghĩ đến Minh Bất Tường vừa mới quát mắng, chỉ đành nhịn xuống.
Doãn Sâm nói tiếp: "Cái tên ngoại địa Diêu Doãn Đại này, cũng không biết có phải phạm lỗi gì tại Hoa Sơn rồi, chạy mấy trăm dặm đến bái sư. Hắn là sư đệ của ta, lúc mới nhập môn sư phụ muốn ta chiếu cố đến hắn, ta cũng một lòng đối đãi với hắn, ra vào dẫn dắt, hắn học công phu không tốt, ta cũng kiên trì dạy hắn. Sau khi lĩnh Hiệp danh trạng, bọn ta đều làm bảo tiêu cho Tương Dương bang, ta một lòng coi hắn là huynh đệ, nào ngờ tên tiện chủng chó dưỡng này nhân lúc ta chạy vặt lại câu dẫn thê tử ta, lừa nàng đi, rồi lại hại chết nàng! Mối hận đoạt thê sao có thể không báo? Ta tìm hắn mười hai năm! Cuối cùng cũng coi như ông trời có mắt, vừa lúc có huynh đệ lúc trước chạy vặt lên Thiếu Lâm lễ Phật, nhìn thấy tên súc sinh vong ân phụ nghĩa này tại Phật đô, nói với ta, mới để cho ta tìm tên súc sinh này!"
"Mười hai năm?" Minh Bất Tường lập lại một lần, lại hỏi: "Ngươi không lấy thêm vợ?"
"Thê tử ta chỉ có một, ta với nàng tình cảm sâu đậm, đương nhiên muốn đoạt về!" Doãn Sâm cả giận nói: "Cho dù chết rồi, bài vị cũng phải đặt tại Doãn gia! Thiếu hiệp, ta đối với hắn như huynh đệ, hắn khiến ta làm kẻ bị cắm sừng, ngươi nói người như vậy có đáng chết hay không?"
"Con mẹ ngươi thả rắm chó xong chưa?" Diêu Doãn Đại mắng: "Nói xong thì đến lượt ta nói! Đệch mẹ ngươi, nói xằng bậy!"
Hắn lộ vẻ giận dữ, ngôn ngữ ô uế ùn ùn tuôn ra. Minh Bất Tường quay đầu nhìn hắn, nói: "Đến lượt ngươi."
Diêu Doãn Đại nói: "Ta vốn là người Thái Nguyên, lân cận Thái Nguyên 'cô mồ địa', trên địa bàn có chút không yên tĩnh, mưu sinh không dễ dàng. Tuy rằng từ nhỏ ta cùng hòa thượng trong chùa phụ cận học chút quyền cước, nhưng không bái sư nhập môn, mười lăm tuổi đến Võ Đang học công phu, bái nhập môn hạ sư phụ Phúc Lộc đạo trưởng, cũng coi như có một thân kỹ năng. Hai mươi lăm tuổi xuất sư, lĩnh Hiệp danh trạng, liền dấn thân vào Tương Dương bang..."
"Ta không có hứng thú đối với xuất thân của ngươi." Minh Bất Tường nói: "Nói chuyện quan trọng là được."
Diêu Doãn Đại bị hắn trách móc một trận, đỏ mặt, nói tiếp: "Tên súc sinh này hai năm sau cũng lĩnh Hiệp danh trạng. Hắn bản lĩnh không ăn thua, là ta khổ sở cầu xin mới để cho hắn lên thuyền. Không nghĩ hắn là một tên hèn, cách hai ba hôm lại đánh vợ, ta thấy không đành lòng. Huệ Cô... nàng ấy khóc lóc kể lể với ta, ta vốn dĩ âm thầm thích nàng ấy, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng chịu khổ? Thế là nhân lúc tên hèn này đi xa nhà, dẫn theo nàng trốn đến Thiếu Lâm. Đáng thương nàng không sống được mấy năm tháng tốt đẹp, thì..."
Doãn Sâm nghe Diêu Doãn Đại nhắc đến tên thê tử, lại mắng to, hai người lại tranh chấp, kể ra đủ loại chuyện xấu của đối phương. Minh Bất Tường lắc đầu nói: "Ta nghe các ngươi đều không phải người tốt, cũng nhìn không ra ai xấu hơn." Nói xong không để ý tới hai người, giữ nguyên áo đi ngủ.
Tới hừng đông, Minh Bất Tường đứng dậy, hai người Diêu Doãn Đại cùng Doãn Sâm mỗi người rúc một góc gian nhà trợn mắt đối mặt. Hai người bọn họ kiêng kỵ lẫn nhau, đều không dám ngủ, cứ như vậy giằng co cả đêm.
Đây là lần đầu tiên Minh Bất Tường qua đêm bên ngoài Thiếu Lâm tự, theo thường lệ phải tiến hành khóa sớm. Hắn thấy trong nhà Diêu Doãn Đại không có tượng Phật, bèn hướng mặt hướng tây xá một cái, tụng kinh trì khóa, sau đó đẩy tủ gỗ ra, thấy gió tuyết bên ngoài chuyển nhỏ, nắm lấy một ít tuyết, lấy một cái bình, nấu tuyết thành nước, rửa mặt sơ qua.
Làm xong những việc này, hắn mặc áo bông vào, nói với hai người: "Ta đi xem xem đường ra sao rồi." Lại chỉ vào đồ ăn cùng củi lửa nói: "Đó là của ta, nếu như các ngươi động đến, ta sẽ đòi lại." Nói xong đứng lên, nhảy ra ngoài qua cửa sổ.
Hai người Doãn Sâm cùng Diêu Doãn Đại đều không dám ngủ, vẫn trừng mắt nhìn đối phương. Doãn Sâm nhớ tới đề tài tối qua, hỏi: "Nàng ấy chết như thế nào?"
Diêu Doãn Đại nói: "Khó sinh, mẹ con đều không giữ được."
Doãn Sâm oán hận nói: "Là ngươi hại chết nàng ấy!"
Diêu Doãn Đại xì một tiếng khinh miệt nói: "Ngươi nói nữa, liều mạng với ngươi!"
Doãn Sâm nói: "Muốn chết!"
Hai người chộp lấy binh khí lại đánh nhau, chỉ là mệt mỏi một ngày, lại chưa từng chợp mắt, lúc này lấy đâu ra sức lực? Chiến mấy hiệp, chỉ làm hao tổn khí lực, từng người lại lui về địa bàn, thở hồng hộc.
Đợi hồi lâu, Minh Bất Tường cuối cùng nhảy vào phòng, hỏi: "Chỗ ngươi thường có người tới không?"
Diêu Doãn Đại lắc đầu nói: "Có khi mười ngày nửa tháng cũng không ai đi qua."
Minh Bất Tường nói: "Sao lại ở nơi hẻo lánh như vậy?"
Diêu Doãn Đại liếc nhìn Doãn Sâm, lạnh lùng nói: "Tránh kẻ thù."
Minh Bất Tường nói: "Con đường kia bị phong kín, nếu như không có người đi qua, chỉ sợ phải chờ thêm vài ngày mới có thể rời khỏi. Ngươi không nghĩ tới sẽ bị mắc kẹt ở nơi này sao?"
Diêu Doãn Đại nói: "Chỗ lương thực củi lửa này đủ chèo chống nửa tháng."
Minh Bất Tường nói: "Đó là phần một người, giờ có ba người."
Hắn ngồi dưới đất, tựa như đang nghĩ đến một vấn đề nan giải, rồi lại nhìn nhìn hai người, hỏi: "Các ngươi còn chưa phân sống chết?"
Lời này ý tứ rất là rõ ràng, nếu như một người chết rồi, củi lửa lương thực để lại dĩ nhiên sẽ có thể phân. Diêu Doãn Đại cùng Doãn Sâm liếc mắt nhìn nhau, giờ khắc này đều cảm thấy quyết chiến hoàn toàn không còn nắm chắc.
Minh Bất Tường nói: "Các ngươi mệt mỏi một đêm, khẳng định đã rất muốn ngủ. Như vậy đi, ba cái bánh nướng, hai cây củi đốt, ta đảm bảo giấc ngủ yên."
Diêu Doãn Đại giận dữ nói: "Tại sao ngươi không giết chết bọn ta? Tất cả đều là của ngươi!"
"Sư phụ nói không được coi nhẹ phạm sát giới. Các ngươi không hại tính mạng của ta, ta hà tất giết các ngươi." Minh Bất Tường nói: "Bảo vệ ngươi ngủ là việc làm tốt, không thể đánh đồng với giết người."
Doãn Sâm vội nói: "Ta đưa! Ta đưa!" Vội đem đồ ăn củi lửa phân cho Minh Bất Tường.