Côn Lôn mùa đông năm tám mươi hai, tháng mười hai.
Minh Bất Tường tới Chính Kiến đường đã hơn một năm.
Qua Đoan Ngọ, Thiếu Lâm tự lại xảy ra chuyện bất ngờ. Một tên đệ tử của Chính Nghiệp đường treo cổ tự tử.
Chuyện này dẫn đến sóng to gió lớn như chuyện của Bốc Quy. Ngay sau đó, Chính Nghiệp đường kết án "Nghi tự sát vì tình".
Giác Kiến trụ trì của Chính Nghiệp đường dường như khịt mũi coi thường điều này, cười lạnh lùng nói: "Tự sát chắc không chỗ nào nghi ngờ, tình từ đâu đến?"
Người biết nguyên do trong đó đều âm thầm thở dài.
Một chuyện nhỏ khác, đệ tử đầu lĩnh lao dịch của Chính Nghiệp đường đổi người. Ban Cẩu Bản Nguyệt rời khỏi Thiếu Lâm tự, tìm đến một tự miếu ở Phật đô chờ lệnh, chờ năm sau trở về thí nghệ, lĩnh Hiệp danh trạng.
Đệ tử lao dịch chẳng qua là công việc tầng thấp nhất Thiếu Lâm tự, chuyện như vậy tự nhiên không có chỗ để nhắc.
Minh Bất Tường vẩy nước quét dọn Thần Thông tàng, quanh năm suốt tháng. Cuộc sống của hắn cực kỳ đơn giản, mặt trời mọc tụng kinh, sáng sớm vẩy nước quét dọn, sau giờ Ngọ trở về phòng, mỗi hai ngày mượn một quyển sách, sau bữa tối liền đóng cửa lại, ít có ra vào. Theo lý mà nói, Minh Bất Tường ở là căn phòng hai người ở, thế nhưng tình huống Liễu Tâm mất tích đặc thù, thêm vào Giác Kiến trụ trì rất chú trọng hắn, sợ hắn cuốn vào Chính Tục chi tranh, cho nên đặc biệt để không gian phòng của Liễu Tâm. Nhưng Giác Kiến dường như đã lo nghĩ nhiều, rõ ràng dễ nhận thấy, trước giờ chưa người nào đến gây rối Minh Bất Tường.
Ngay cả Ban Cẩu ghi hận hắn nhất cũng chưa từng gây rắc rối cho Minh Bất Tường.
Thiếu Lâm tự trừ cung cấp ba món ăn mỗi ngày, mỗi năm còn phát một bộ xiêm y, một đôi giày vải, mỗi tháng bốn lạng dầu thắp. Đệ tử lao dịch lương tháng chỉ có một trăm văn, có lao vụ khác thì lại thêm vào, nhưng luôn không nhiều, một khi quần áo tổn hại, dầu thắp không đủ hoặc thiếu đồ cần thiết cho sinh hoạt, đều phải đến Phật đô mua sắm.
Cho nên gần như mỗi tháng, Minh Bất Tường sẽ đến Phật đô một chuyến.
Phật đô cách Thiếu Lâm tự ước chừng năm dặm, đi bộ dọc theo con đường được xây dựng lại rộng rãi là có thể đến. Đó là một con đường cái lớn đủ chứa được tám chiếc xe ngựa qua lại ngang hàng. Thiếu Lâm không chỉ là đại môn phái đệ nhất trong Cửu đại gia, mà còn là Thánh địa tôn giáo. Mỗi khi đến ngày lễ trọng đại, đặc biệt là lễ Phật đản, ngàn vạn tín đồ đổ về làm lễ, chen vai nối gót. Để tránh nhiễu loạn sự thanh tĩnh trong chùa, Thiếu Lâm tự sẽ tiến hành sắp xếp các loại hoạt động lễ bái ở Phật đô.
Tuy rằng như vậy, nhưng có không ít tín đồ hoặc vì làm lễ tạ thần, hoặc vì cầu phúc, ba quỳ chín lạy đối với Đại Hùng Bảo Điện trên đường từ xa. Mặc dù con đường rộng rãi là thế, nhưng mỗi khi đến lễ Phật đản vẫn thường xuyên ách tắc.
Phật đô phồn hoa cùng Thiếu Lâm tự thanh tĩnh vừa khéo đối lập, quán trà tửu quán lữ quán cửa hàng nơi này nối tiếp nhau san sát, mấy ngàn đệ tử Thiếu Lâm thành gia ở đây, bao gồm tục gia đệ tử lĩnh Hiệp danh trạng mà chưa quy y, cư sĩ nhập đường hiệp trợ công ban cùng Tục tăng đã thành thân. Môn nhân Thiếu Lâm chưởng quản phụ trách chính sự vùng Trịnh Châu bất kể Chính, Tục, cư sĩ, đệ tử, hơn nửa cư ngụ một góc đông nam Phật đô, nơi này lại được gọi là "Vô Danh tự", chính là nơi Minh Bất Tường khi còn bé cùng Liễu Tâm từng cư trú. Tuy từng nhiều lần tới lui Phật đô, nhưng Minh Bất Tường lại chưa bao giờ trở về nơi đó xem qua.
Tháng chạp năm này, Thiếu Thất sơn rơi mấy trận tuyết lớn. Bầu trời âm u, gió bấc rít gào, phảng phất một trận gió tuyết mãnh liệt hơn vẫn đang ấp ủ.
Trước lúc xuất phát, Minh Bất Tường từ trong tủ treo quần áo của Liễu Tâm lấy ra một chiếc áo bông. Hắn đang tuổi ăn tuổi lớn, vóc người tăng cao cực nhanh, chiếc áo bông lúc trước Liễu Tâm mua cho hắn đã không còn mặc vừa, hắn liền xé ruột bông ra, nhét vào trong chăn bông, đổi lại mặc quần áo của Liễu Tâm. Liễu Tâm không cao, nhưng lại cường tráng, áo bông mặc trên người Minh Bất Tường có hơi rộng.
Minh Bất Tường cúi đầu, ngửi ngửi mùi y phục, sau đó đẩy cửa đi ra. Ngoài cửa vẫn đang có tuyết mịn bay bay, hắn lấy mũ rộng vành tới, giẫm lên tuyết mà đi.
Gió bấc thổi vào mặt, trên đường núi không có dấu người, dường như chỉ có một mình hắn đội gió tuyến lúc nào cũng có thể trở nên bạo ngược xuống núi.
Đèn chong trước tượng Phật muốn tắt, hắn muốn mua cái bấc đèn.
Không bao lâu hắn đã đến Phật đô, ngay cả vào những ngày tuyết rơi, đường phố vẫn có không ít người đi bộ qua lại. Minh Bất Tường tìm đến chủ tiệm quen thuộc, bỏ ra hai đồng tiền mua một bao bấc đèn, để vào trong lòng, để tránh bị tuyết thấm ướt.
Nếu là bình thường, lúc này hắn nên trở về, nhưng hôm nay, Minh Bất Tường lại rẽ một hướng khác, đi tới tiệm sắt Can Tương.
Tên tiệm sắt Can Tương khí phái, nhưng tay nghề lại không khí phái như tên, mà chỉ là một tiệm sắt tầm thường, thậm chí có thể nói là một tiệm sắt tay nghề kém cỏi. Đương nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với nó rất rẻ.
Minh Bất Tường đảo một vòng trong tiệm sắt, tổng cộng cũng chẳng được mấy bước. Cửa tiệm này thực sự quá nhỏ, ngoại trừ không gian trưng bày các loại binh khí và quầy dùng để tính tiền, chỉ còn lại chỗ trống cho hai người lách mình qua lại.
Thợ rèn của tiệm sắt Can Tương họ Diêu, tên gọi Diêu Doãn Đại, là một người ngoại địa. Hắn không ở Phật đô, Phật đô giá phòng đắt đỏ, hắn thuê cửa tiệm mặt tiền này đã cực kỳ cật lực, huống hồ chuyện làm ăn cũng không thấy thịnh vượng. Hắn thấy có khách đi vào, còn là một thiếu niên tuấn tú mặc xiêm y không vừa vặn lắm, vội vàng tiến lên bắt chuyện, hỏi: "Khách quan muốn tìm binh khí sao? Muốn tìm giới đao, trường kiếm dao găm, quyền trượng hay thương?"
Minh Bất Tường vuốt nhẹ bề mặt một cái giới đao, thần sắc rất là nghiêm túc, hỏi: "Ta ở trong sách xem qua, nói đao bất lợi đâm tới, kiếm bất lợi chặt chém, là như thế phải không?"
Diêu Doãn Đại nói: "Là như thế." Hắn thấy thiếu niên tuấn tú tao nhã, chỉ cảm thấy hết thảy binh khí trong tiệm này bị hắn cầm trên tay đều không xứng, lại thấy hắn tuổi còn nhỏ, liền chọn một con dao găm có thể giấu trong tay áo, nói: "Thiếu hiệp hay là thử cái này? Phòng thân thích hợp, tiện tay khi ra ngoài đốn củi hoặc làm việc vặt."
Minh Bất Tường đưa tay tiếp nhận, cầm trong tay ước lượng, nói: "Quá ngắn, cũng quá nhẹ, chỉ có thể vót nhọn, dễ sứt mẻ."
Diêu Doãn Đại nói: "Muốn dài, nặng, còn có thể đập, vậy chính là quyền trượng rồi. Có thể chặt chém, còn có thể đâm xuyên, thân cây to bằng cái bát hai ba nhát liền ngã."
Minh Bất Tường liếc mắt quyền trượng trưng bày trong tiệm, lắc đầu, nói: "Đa tạ chưởng quỹ, ta suy nghĩ thêm." Nói xong thi lễ một cái, cung kính lễ phép, rời khỏi tiệm sắt Can Tương, tiến vào quán trà Thiền Phong đối diện.
Quán trà Thiền Phong không phải là quán trà đắt nhất, cũng không phải là quán trà ngon nhất Phật đô, nhưng lại là một quán trà lớn nhất Phật đô. Thiền tông chính thống Thiếu Lâm tự, số lượng tăng nhân nội hạt cao vượt các môn phái khác. Hành Sơn phái tuy cũng thờ Phật, nhưng tăng, đạo, tục hỗn tạp, cũng không yêu cầu đệ tử xuất gia, nhưng tăng chúng Thiếu Lâm vẫn nhiều nhất trong Cửu đại gia.
Tăng nhân trì giới, cấm rượu cùng thức ăn mặn, thế là quán trà cung cấp trai điển trà nước cho nội hạt Thiếu Lâm cũng nhiều lên. Quán trà Thiền Phong giá cả thật thà, sạch sẽ thanh lịch, không thiết lập bao phòng, trên dưới hai tầng lầu bày biện chừng hơn một trăm năm mươi chiếc bàn, bên trong hiển nhiên tiếng người ồn ào, huyên náo không ngớt.
Nhưng lúc Minh Bất Tường bước vào quán trà, hai dãy bàn đối diện cửa lớn lại trống.
Điều này có hai nguyên nhân, một là chỗ ngồi đối diện cửa gió lớn, một nguyên nhân khác là phòng khách của quán trà, bên trái nhiều tục gia đệ tử đang ngồi, phía bên phải thì nhiều tăng nhân.
Minh Bất Tường nhận ra vài đệ tử của Chính Nghiệp đường và Chính Kiến đường, ngồi bên trái nhiều là phái Tục tăng, ngồi bên phải nhiều là phái Chính tăng. Đương nhiên, trong số này cũng có không ít người nhận ra Minh Bất Tường, lúc hắn đi vào tự nhiên cũng dẫn tới sự chú ý.
Giống như cố ý thu hút sự chú ý, Minh Bất Tường đứng ở cửa ngừng một hồi lâu, tựa như đang do dự, điều này làm cho ánh mắt nhìn về phía hắn càng nhiều.
Bên trái hay bên phải, Chính tăng hay Tục tăng?
Cuối cùng, Minh Bất Tường chọn chỗ ngồi ở giữa.
Có ánh mắt căn hận ném tới, đương nhiên cũng có cái gật đầu khen ngợi, cùng với tiếng thở phào nhẹ nhõm. Nói chung, đoàn người lại ai làm việc nấy, không người nào để ý tới hắn nữa.
Minh Bất Tường kêu một bình trà thô với một đĩa hạt dưa.
Trước đây hắn đã từng tới quán trà Thiền Phong, thời điểm đó Chính Kiến đường đệ tử vẫn còn cảm tình hòa hợp. Hắn cùng Bốc Quy đều đã tới. Sau khi Bốc Quy chết đi, đây là lần đầu tiên hắn tới đây, cũng là chốn cũ duy nhất của đám người kia.
Hắn tránh những hạt dưa có hình dạng vặn vẹo, có khả năng cắn nát, chỉ chọn cắn hạt có vỏ thẳng thớm, lại đặt vỏ hạt dưa ngay ngắn lên bàn. Hắn một mặt trầm tư, một mặt tỉ mỉ xếp vỏ hạt dưa thành một hình vẽ.
Đó là một hình vẽ cong cong vẹo vẹo, giống một cái muôi, lại giống một con dao găm.
Qua một lúc, Minh Bất Tường phát hiện hành động này khiến cho người khác chú ý, thế là lại gạt vỏ hạt dưa xếp xong vào trong đĩa nhỏ.
Sau đó hắn chú ý tới một người.
Người này tuổi chừng trên dưới bốn mươi, cằm nhọn hoắt, một đầu tóc rối bù, giống hắn, cũng ngồi một mình một cái bàn, trên bàn chồng bảy tám cái đĩa, đang lén nhìn tiệm sắt Can Tương đối diện, ánh mắt thật lâu không rời.
※※ ※