• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tung Sơn phái?" Minh Bất Tường hỏi: "Hiệp danh trạng lại là cái gì?"

"Ngươi không biết?" Phó Dĩnh Thông cố ý lộ ra vẻ mặt rất kinh ngạc, hắn hiếm khi có cơ hội khoe khoang tri thức mỏng manh của mình: "Thực ra Tung Sơn phái cũng quy về Thiếu Lâm tự quản, có điều tựa như huynh đệ muốn phân ra ở riêng. Cũng khó trách, người ta là đạo giáo, không thân thiết với chúng ta. Có điều nói đến Tung Sơn, mọi người chắc chắn nghĩ đến Thiếu Lâm tự trước, chính vì sự rách việc này, bốn mươi mấy năm trước bọn họ còn la hét muốn cải danh Tung Dương phái, nghe nói náo loạn một trận phong ba thật lớn, nói gì Thiếu Tung chi tranh, kết quả vẫn không phải bị Thiếu Lâm tự đánh hoa rơi nước chảy, ngoan ngoãn gọi về Tung Sơn, chỉ dọn đạo quan tới cảnh nội Sơn Đông."

Lại nói tiếp: "Còn về Hiệp danh trạng, đó giống như là thủ đi tu cho hiệp khách. Chỉ cần học nghệ thành công, xin lĩnh Hiệp danh trạng từ môn phái của mình, sẽ là một đại hiệp, môn phái sẽ phát lương hằng tháng, có thể làm bảo tiêu hộ viện, cũng có thể gia nhập môn phái, lĩnh chức sự, giúp đỡ đại môn phái quản lý địa phương, làm chút chuyện chỉ có hiệp khách có thể làm. Chỉ là lĩnh Hiệp danh trạng thì phải tuân thủ quy củ, đặc biệt là quy củ của bản môn... Ài, không nhắc chuyện này nữa, xui xẻo khiến ta sinh ra ở Sơn Tây, haizz..."

Minh Bất Tường cẩn thận lắng nghe, sư phụ hắn Liễu Tâm là một người ít nói, lại chuyên tâm hướng Phật, trong ngày thường ngoại trừ tụng kinh giảng bài chỉ bảo võ học, có lúc cả ngày cùng đồ đệ nói không tới hai câu. Càng không nói đến Liễu Tâm nhận định Minh Bất Tường có tuệ căn, tương lai nhất định là Chính tăng xuất gia niệm Phật tại Thiếu Lâm tự, cũng lười nhắc đến quy củ giang hồ, chuyện cũ võ lâm.

Vì vậy, mãi cho tới hôm nay, Minh Bất Tường mới dần dần nói chuyện nhiều hơn.

※※※

Đêm nọ mấy hôm sau, Minh Bất Tường đang ngủ trong phòng mình, đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm nhẹ, lại tựa như thở dài. Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra một khe hở, chỉ thấy cửa sổ chưa đóng, ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào, mơ hồ có thể nhìn thấy một thân ảnh đang đi qua đi lại, chính là sư phụ Liễu Tâm. Nhưng thấy Liễu Tâm bước đi vừa nhanh vừa vội, lại nhẹ nhàng như không chạm đất, giống như đang phiền não điều gì, trong sảnh chỉ có một ngọn đèn, ánh lửa yếu ớt chập chờn trước tượng Phật, dường như bất cứ lúc nào đều có thể bị ông đạp tắt.

Cứ như vậy trôi qua chốc lát, Minh Bất Tường lần thứ hai nghe được tiếng thở dài òm òm của Liễu Tâm, thấy ông đẩy cửa ra, nửa đêm canh ba cũng không biết đi đâu. Minh Bất Tường lẳng lặng chờ, sau gần nửa canh giờ, Liễu Tâm lại quay trở về phòng. Cả người ông ướt đẫm, vén tăng y ngang hông, để trần nửa người trên, lộ ra một thân bắp thịt rắn chắc tráng kiện được tôi luyện lâu năm, thủy châu dưới ánh trăng óng ánh trong sáng. Minh Bất Tường thấy ông vào nhà, sau khi tiến vào thì vẫn chưa đi ra lần nữa.

Minh Bất Tường không có hỏi Liễu Tâm xảy ra chuyện gì, sau lần đó lại có chuyện như vậy, Minh Bất Tường cũng không hỏi qua.

Lại mấy tháng trôi qua, thầy trò hai người tụng muộn đã hoàn tất, đang muốn đi ngủ, Minh Bất Tường đột nhiên nói: "Sư phụ, đợi đã." Bước nhanh đi vào trong phòng, lúc ra lại, trong tay đã nắm một quả đào mừng thọ.

"Thứ này lấy đâu ra đây?" Liễu Tâm kinh ngạc hỏi.

"Phó Dĩnh Thông, con giúp hắn làm việc." Minh Bất Tường trả lời: "Hắn mua giúp con ở bên ngoài chùa." Nói rồi dâng lên bằng hai tay, tỏ ý Liễu Tâm nhận lấy đào mừng thọ.

"Vậy là có ý gì?"

"Hôm nay là đại thọ bốn mươi tuổi của thầy."

Liễu Tâm rất là cảm động, mắt mũi cay cay, hít một hơi nhẹ mới kiềm chế xuống.

"Con quả là có lòng, làm sao biết được?"

"Lúc quét dọn phòng nhìn thấy thẻ tu của sư phụ, còn có tấm Hiệp danh trạng, đều viết ngày sinh của sư phụ."

"Thầy nói là chuyện tặng lễ vật." Liễu Tâm nghiêm mặt: "Con học được từ đâu?"

"Mấy ngày trước con nhìn thấy có người tặng lễ vật cho Giác Kiến trụ trì, hỏi Liễu Nhân mới biết là ngày mừng thọ Giác Kiến trụ trì."

Người quyền cao chức trọng trong chùa mỗi khi đến sinh thần quốc khánh đều có kẻ xu nịnh tặng hậu lễ, Liễu Tâm cho rằng đó là tập tục xấu. Đương nhiên, lòng hiếu này của Minh Bất Tường không thể đánh đồng với những người đó. Ông nhận lấy đào mừng thọ, lại thấy trong mắt Minh Bất Tường như tỏa hào quang, có vẻ khá là phấn khích.

"Sư phụ, thầy ăn đi."

Liễu Tâm đáp lời: "Sư phụ quá ngọ không thực, con cũng biết."

"Vậy làm sao con có thể dùng bữa tối?" Minh Bất Tường hỏi, mỗi đứa trẻ đều có vấn đề hỏi không hết.

"Con đang tuổi ăn tuổi lớn, lại không có xuất gia giữ giới, không cần chịu sự ràng buộc của quy củ này."

"Nếu như sắp chết đói, lại lỡ giờ, cũng không được ăn sao?"

"Nếu vì cầu sinh mà phá giới, ý niệm này vừa động, đó là vì mình mở ra pháp môn thuận tiện. Thân thể là khổ, nếu thật sự đói chết, cũng là giải thoát." Liễu Tâm nghĩ, nói như vậy cũng không biết đứa trẻ này có nghe hiểu hay không.

Minh Bất Tường nói: "Sư phụ, thầy thường nói buông bỏ chấp nhất, đây không tính là chấp nhất sao?"

Liễu Tâm sửng sốt.

Minh Bất Tường lại nói tiếp: "Thầy đã dạy con, người là hư vọng, cơm cũng là hư vọng, nhưng người đói bụng thì phải ăn cơm. Ăn cơm là vì tu hành, nếu mỗi đứa trẻ sinh ra để khám phá hư thực rồi chết đói, làm sao tu hành?"

Liễu Tâm nói: "Chưa tu hành, sao khám phá hư thực?"

Minh Bất Tường nói: "Không ăn cơm, làm sao tu hành?"

Liễu Tâm nói: "Trừ khi tu đến cảnh giới Ích Cốc, bằng không thì phải ăn cơm. Quá ngọ không thực, là phụng giới luật."

Minh Bất Tường lại nói: "Vậy thầy còn nói chết đói cũng không được phạm giới?"

"Nếu đã giữ giới tu hành, tự nhiên lấy giới làm đầu."

"Chấp nhất với giới, không phải chấp nhất?"

Liễu Tâm nghĩ đi, cảm thấy không thỏa, nghĩ lại, cũng cảm thấy không thỏa, suy nghĩ một chút mới nói: "Đó là từ tâm. Thật đến cảnh giới không chấp nhất, tự nhiên không chấp nhất với giới."

Minh Bất Tường đáp: "Làm sao biết mình đã đến cảnh giới đó?"

"Sư phụ còn chưa đến cảnh giới đó, đến cảnh giới đó rồi, tự nhiên sẽ biết."

Minh Bất Tường lại hỏi: "Sư phụ biết ai đến cảnh giới đó rồi?"

Vấn đề này Liễu Tâm không cách nào trả lời. Minh Bất Tường thấy ông chần chờ, lại nói: "Sư phụ, thầy chưa từng nghĩ qua, phải thử buông bỏ chấp nhất xuống trước, mới có thể thật sự buông bỏ chấp nhất?"

Liễu Tâm lại sửng sốt.

Minh Bất Tường nói: "Đào mừng thọ này đến mai sẽ hỏng rồi, con cầm đi vứt nhé."

Liễu tâm nói: "Con ăn đi. Có tấm lòng này là đã đủ rồi, sau này cũng đừng chuẩn bị hư lễ này nữa."

Minh Bất Tường lắc đầu, nói: "Đây là đào mừng thọ của sư phụ, không phải của con, đồ nhi đang chấp nhất đây."

Liễu Tâm cười ha ha, lại thấy Minh Bất Tường buồn bã tiếp nhận đào mừng thọ, xoay người liền muốn rời đi, trong lòng không đành lòng, kêu một tiếng: "Khoan đã."

Minh Bất Tường quay đầu lại, Liễu Tâm do dự một chút, lại lắc đầu nói: "Không có gì."

Minh Bất Tường xoay người muốn đi, Liễu Tâm lại gọi hắn lại, do dự một lát, mới nói: "Con tới đây."

Minh Bất Tường đi trở về trước mặt Liễu Tâm, Liễu Tâm nhìn đào mừng thọ, trầm ngâm hồi lâu.

Cuối cùng, ông vươn tay, bẻ một miếng nhỏ từ quả đào mừng thọ, đưa vào trong miệng.

Ông quá ngọ không thực, hiện giờ đã là đêm khuya, tuy tập mãi thành thói quen, nhưng một miếng nhỏ này vẫn ngọt ngon, khác nhiều đồ ăn thức uống ngày trước.

"Một miếng này, coi như là tác thành lòng hiếu của con." Liễu Tâm nói: "Sư phụ như vậy không tính chấp nhất rồi chứ?"

Minh Bất Tường khẽ mỉm cười, nói: "Sư phụ đều vì đồ nhi phá giới, vậy thì ăn cả quả luôn đi? Một miếng và một quả, có khác biệt sao?"

Liễu Tâm lắc đầu: "Con biết tâm ý của sư phụ, không ở ăn nhiều ăn ít, đây chính là từ tâm, đã hiểu hay chưa?"

Minh Bất Tường cười nói: "Từ tâm chính là ăn hay không đều có đạo lý. Một miếng hai miếng ba miếng, nào có khác biệt?"

Liễu Tâm cảm thấy điều này cũng có lý, vừa định đưa tay, trong lòng đột nhiên kinh ngạc, lại rụt trở về, nói: "Hiếm thấy con nhanh mồm nhanh miệng như vậy... Đi, đi ngủ đi."

Minh Bất Tường đặt đào mừng thọ lên bàn, hành lễ xong liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Đêm đó, Liễu Tâm nằm trên giường trằn trọc trở mình, cảm thấy vô cùng đói bụng, đây là cảm giác đã hơn mười năm chưa từng có.

※※※

Sau đó ngày mùng tám tháng chạp, ở Thiếu Lâm tự buông xuống một trận tuyết lớn. Thầy trò hai người quét tuyết đọng trước tăng cư, Liễu Tâm nói với Minh Bất Tường: "Tu hành cũng giống với như vậy, mọi người tự quét tuyết trước cửa, con muốn hy vọng xa vời người ta giúp con, đó là không thực tế."

Minh Bất Tường hỏi ngược lại: "Ý là mặc kệ sương trên ngói người khác sao?"

Liễu Tâm nói: "Con nhìn viện này, riêng Phổ Hiền viện đã có hơn một nghìn tăng cư, con quét hết sao? Nếu người người siêng năng quét trước cửa, tự nhiên một mảnh thanh tịnh."

"Ý của sư phụ là thế tôn quản việc không đâu?"

Liễu Tâm cười ha ha nói: "Chuyện tu hành, thế tôn chỉ có thể cho con phương hướng, giống như cho con cái chổi cái ki, con phải tự mình quét tước. Quét tuyết chỉ là thí dụ, con có thể giúp người quét tuyết, lại không thể giúp người tu hành."

Minh Bất Tường nói: "Cho nên nói, nếu tu hành không đủ, cũng không trách được người khác?"

Liễu Tâm gật đầu: "Trên đời vốn có nhiều ma khảo, thử thách lòng người. Những ma khảo đó không phải nghiệp chướng, là nghịch cảnh của Bồ Tát, phải vượt qua hết, mới có thể công đức viên mãn."

Minh Bất Tường nhìn tuyết đọng trên mái hiên, tựa như đã hiểu.

Quá tết là lập xuân, lập xuân qua đi là vũ thủy.

Hai mươi mốt tháng hai là sinh thần của Phổ Hiền Bồ Tát, ngày này là ngày trọng đại nhất của Phổ Hiền viện, không chỉ tụng kinh bảy ngày bảy đêm, mà còn do kinh tăng của Văn Thù viện mở đường giảng kinh, cùng nghiên cứu Phật pháp. Mấy năm trước, Liễu Tâm đều để Minh Bất Tường ở nhà, mình đến hội trường tụng kinh, năm nay Minh Bất Tường đã tròn mười hai, ông liền từ chối khóa tụng kinh, dẫn theo Minh Bất Tường nghe kinh.

Đây là lần đầu tiên Minh Bất Tường nghe người khác ngoài Liễu Tâm giảng giải Phật pháp.

Đến mùng tám tháng ba, Liễu Tâm gọi Minh Bất Tường tới.

"Thầy phải đến Tung Sơn làm chút chuyện, ngày mai sẽ phải lên đường, lúc thầy không có ở đây, con phải tự chăm lo cho mình."

"Tung Sơn" này hiển nhiên không phải chỉ địa danh, mà là Tung Sơn phái chuyển dời đến Sơn Đông. Nằm vào Tế Nam thành, đang là láng giềng với Thái Sơn phái.

"Phải đi rất lâu sao?" Minh Bất Tường hỏi.

"Nhanh thì một tháng, trở về dẫn con đi Phật đô tham gia Phật đản. Chậm, cũng phải kịp cùng con ăn bánh chưng."

Sau đó Liễu Tâm căn dặn một số chuyện, lúc không có mình, muốn Minh Bất Tường không được lười biếng các loại.

Đêm hôm ấy, Liễu Tâm đang muốn đi ngủ, Minh Bất Tường đột nhiên đẩy cửa đi vào.

"Sao vậy?" Liễu Tâm hỏi.

"Rất nhiều năm không ngủ cùng sư phụ, đêm nay muốn ngủ cùng sư phụ." Minh Bất Tường nói: "Ngày mai sư phụ phải đi xa rồi."

Từ sau khi thăng nhiệm Đường tăng, Liễu Tâm xử lý đường vụ là nhiều, cho dù ra ngoài, trong vòng ba ngày cũng sẽ trở về, từ sau khi Minh Bất Tường hiểu chuyện, hai người chưa từng xa cách thời gian dài như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK