• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người này tên là Doãn Sâm, đi tới Thiếu Thất sơn, không vì lễ Phật, không vì cầu nghệ, mà là muốn báo thù.

Hắn bỏ ra thời gian mười hai năm ròng rã mới tìm được kẻ thù. Kẻ thù đang ở bên trong tiệm sắt đối diện, làm ăn buôn bán bất lương.

Không phải sao, chỉ tay nghề thay đổi giữa chừng, sao có thể làm ra binh khí ra dáng?

Hắn quay đầu lại, trùng hợp bắt gặp ánh mắt của Minh Bất Tường.

Minh Bất Tường khẽ mỉm cười, nụ cười mỉm lễ phép hóa giải lúng túng, như ánh nắng ấm làm tan chảy tuyết đọng.

Doãn Sâm sửng sốt, dời tầm mắt, lại liếc xéo Minh Bất Tường, thấy Minh Bất Tường chăm chú uống trà, vừa nãy chỉ là trùng hợp, lại dời tầm mắt về phía tiệm sắt.

Mùa đông ngày ngắn, không bao lâu, ông chủ của tiệm sắt Can Tương thu thập xong đồ vật, đóng cửa, khóa lại, đi về hướng trên núi. Doãn Sâm vội vã tính tiền, nhấc kiếm, cầm lấy mũ rộng vành, âm thầm đi theo.

Diêu Doãn Đại đi men theo con đường núi, nhìn phương hướng dường như là muốn đến Thiếu Lâm tự, nhưng rất nhanh, hắn chuyển hướng, băng qua rừng cây, đi dọc theo một con đường mòn lên núi.

Con đường mòn đó rất là gồ ghề, bên trái là vách núi, bên phải cũng là vách núi, chỉ chứa đủ hai người đi song hành. Đột nhiên một trận gió lớn thổi tới, suýt thì hất bay chiếc mũ rộng vành của Doãn Sâm, Doãn Sâm ngẩng đầu lên, một trận tuyết lớn hất vào mặt.

"Chết tiệt, sao lại là lúc này!" Doãn Sâm nhìn về phía trước, kẻ thù đi càng ngày càng gấp, lộ vẻ nóng lòng về nhà tránh gió tuyết.

Chỉ là trận gió tuyết này tuy nằm trong dự liệu, nhưng lại lớn đến không ngờ tới. Cuồng phong tuyết lớn nhanh chóng che lấp con đường, cũng che đậy tầm mắt, Doãn Sâm buộc phải theo sát gần hơn mới không để mất dấu kẻ thù. Hắn cấp tốc đuổi tới, đột nhiên một chân bước hụt, suýt nữa ngã sấp xuống, vội ưỡn lưng vặn vẹo người, gắng gượng ổn định thân thể, lại ngẩng đầu nhìn mép vách núi đá, chỉ thấy tuyết đọng thành đỉnh, nếu như sụp xuống, hẳn sẽ lấp kín con đường này.

Bước đi trong tuyết khó khăn, mặt đất chật hẹp trơn trợt, vừa rồi nếu như ngã sấp xuống, chỉ sợ ngã đến thịt nát xương tan. Mắt thấy kẻ thù đi xa, Doãn Sâm cắn răng, bất chấp nguy hiểm, kề sát vách núi bước nhanh theo tới.

Ước chừng lại đi hai dặm đường, mơ hồ nhìn thấy một gian phòng nhỏ, Diêu Doãn Đại bước nhanh vài bước, đẩy cửa đi vào. Trong phòng sáng lên, Doãn Sâm trốn bên ngoài phòng, vén góc cửa sổ lên dòm ngó.

Phòng nhỏ không lớn, ước chừng hai thất một đường, củi lửa chất đống ở bên cạnh. Diêu Doãn Đại đốt lên chậu lửa, từ trong tủ treo quần áo lấy tới một bầu rượu nhỏ, châm một chén nhỏ sưởi ấm.

"Tiện nhân kia đâu?" Doãn Sâm nghĩ thầm: "Trong phòng này có hai gian phòng, lẽ nào hắn có con rồi?"

Hắn chờ giây lát, chờ không thấy người mình muốn gặp, ngoài phòng gió tuyết tăng lên, hắn không khỏi run lẩy bẩy, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ phải đông cứng.

Không thể kéo dài, hắn bắt đầu cân nhắc làm sao ra tay. Suy nghĩ một chút, vẫn là đi tới cửa, gõ cửa.

"Ai đó?" Người trong phòng hỏi.

"Ta là đường tăng của Thiếu Lâm tự, ra ngoài làm việc, bị gió tuyết vây khốn." Doãn Sâm hạ thấp giọng nói: "Mong rằng thu nhận."

"Tới đây." Diêu Doãn Đại đi về phía cửa. Doãn Sâm nắm chặt kiếm, dự tính đợi đối phương vừa mở cửa sẽ tập kích bất ngờ.

"Xin hỏi pháp hiệu của đại sư?" Diêu Doãn Đại lại không lập tức mở cửa, cẩn thận hỏi một câu. Doãn Sâm suy nghĩ một chút, thuận miệng bịa ra một cái tên: "Bần tăng pháp hiệu Liễu Minh."

"Đem Hiệp danh trạng đưa vào từ bên dưới cửa xem xem." Diêu Doãn Đại lại nói.

Doãn Sâm sửng sốt, không ngờ tới đối phương cẩn thận như vậy, nhất thời không biết làm sao đáp lại. Diêu Doãn Đại lại hỏi một lần, Doãn Sâm vội nói: "Ta chỉ làm việc ở phụ cận, không mang theo Hiệp danh trạng."

Diêu Doãn Đại nói: "Ngươi đi tới phía trước cửa sổ, để ta nhìn một chút."

Doãn Sâm bất đắc dĩ, nhìn về hướng cửa sổ, nói: "Được. Bên ngoài âm u, ngươi cần phải tiến sát cửa sổ một chút mới có thể nhìn thấy rõ."

Diêu Doãn Đại đáp một tiếng được, Doãn Sâm thấy hắn đã đi tới phía trước cửa sổ, bước nhanh tới trước, vừa đối mặt, liền một kiếm đâm về phía Diêu Doãn Đại sau cửa sổ.

Một kiếm này bổ tách cửa sổ, nhưng cũng bị ngăn chậm thế bước đi, Diêu Doãn Đại nghiêng người tránh đi, nhưng cũng mất cân bằng. Hắn sợ đối đầu truy kích, lăn hai vòng trên mặt đất, tránh khỏi cửa sổ. Doãn Sâm một cước đạp phá cửa sổ, nhảy vào trong phòng, nâng kiếm chém về phía Diêu Doãn Đại, miệng hét to: "Con mẹ ngươi chó cái nuôi dưỡng, nhận lấy cái chết!"

Trên tay Diêu Doãn Đại không có binh khí, vội vã nắm băng ghế đón đỡ "rắc rắc" một tiếng, kiếm kẹt trên băng ghế, Diêu Doãn Đại dùng lực hất một cái, khiến Doãn Sâm nghiêng ngả, nhân cơ hội cuống quít đứng dậy đi lấy binh khí.

Doãn Sâm rút kiếm ra, lúc quay đầu lần nữa, Diêu Doãn Đại đã gỡ lấy đao treo trên tường xuống. Doãn Sâm bước nhanh cướp trên, một chiêu kiếm hướng về giữa lưng kẻ thù, Diêu Doãn Đại vội rút đao đón đỡ, Doãn Sâm lập tức một chân xuyên tâm ngay giữa ngực Diêu Doãn Đại.

Diêu Doãn Đại nhịn đau, vung xuống một đao, chém trên đùi Doãn Sâm, ngay tức khắc máu chảy ồ ạt. Doãn Sâm chẳng màng đau đớn, sử dụng Võ Đang Nhu Vân kiếm pháp. Đây là kiếm pháp thượng thừa của Võ Đang phái, chú trọng một kiếm đâm ra, kiếm thứ hai tùy theo mà đến, phải một kiếm tiếp một kiếm, liên miên không dứt. Chỉ là Doãn Sâm học nghệ không tinh, hàng rào của từng chiêu từng thức rõ ràng, cho dù là vân, đó cũng là từng đám mây tản.

Diêu Doãn Đại gặp chiêu phá chiêu, đón đỡ mấy lần, một chiêu "Lực Phách Sơn Hà" của Võ Đang phái bổ xuống. Chiêu này chú trọng cương mãnh bạo liệt, lấy thực phá hư, như một chiêu đắc thủ, có thể đem địch thủ chém thành hai nửa.

Chỉ là Diêu Doãn Đại công lực cũng không ăn thua, chiêu này tuy rằng dùng đúng rồi, nhưng lại để Doãn Sâm tránh được. Chỉ nghe thấy Doãn Sâm hét một tiếng: "Trúng!" Ngay chỗ xương cổ tay Diêu Doãn Đại trúng một chiêu kiếm, đau đến kêu gào. Doãn Sâm đang muốn truy kích, đột nhiên một trận đau đớn truyền đến, hóa ra là thương thế tại bắp đùi phát tác. Diêu Doãn Đại nhân cơ hội một cước đạp đến, Doãn Sâm duỗi cánh tay đi chặn, trong lúc vội vã không vận lên nội lực, bị đá lăn một vòng trên mặt đất mới đứng dậy.

Diêu Doãn Đại cũng không dám truy kích, dựa vào vách tường không ngừng thở dốc. Doãn Sâm lùi tới cửa, hai người trợn mắt nhìn nhau, nghiến răng nghiến lợi, hết thảy phẫn hận đều biểu lộ trong ánh mắt không bỏ sót.

Gió to thổi vào từ cửa sổ rách nát, lửa than trong chậu lửa cháy càng rực rỡ.

Hai người đánh giá thương thế lẫn nhau, nơi ngực Diêu Doãn Đại gãy mất hai cái xương sườn, tay trái trúng kiếm, vết thương sâu thấy được tận xương, thế công thủ sau đó tất chịu thiệt. Doãn Sâm cũng không khá hơn là bao, vết thuơng trên đùi máu chảy ồ ạt, thế tất ảnh hưởng đến hành động.

Doãn Sâm sợ Diêu Doãn Đại chạy thoát, giữ chặt bên cửa, hai người trợn mắt nhìn nhau, trong mắt như muốn phun ra lửa. Một lúc lâu, chợt nghe "rắc" một tiếng, đó là âm thanh than củi bị thiêu nứt, hai người không khỏi liếc nhìn lò than, không khỏi trợn to hai mắt.

Một thiếu niên tuấn tú mặc chiếc áo bông không hợp thân chẳng biết từ lúc nào đã vào trong phòng, đang ngồi trước chậu lửa sưởi ấm.

"Ngươi là kẻ nào?" Diêu Doãn Đại nhìn kỹ thiếu niên, cảm thấy quen mắt, nhớ tới hôm nay trong tiệm sắt gặp qua, thầm nghĩ lúc đó chẳng lẽ đến để dò đường? Lớn tiếng quát lên: "Ngươi là trợ thủ của hắn?"

"Ta là đệ tử Thiếu Lâm, tên gọi Minh Bất Tường." Minh Bất Tường đáp lại Diêu Doãn Đại bằng một nụ cười mỉm ôn hòa, nói tiếp: "Ra ngoài làm việc, bị gió tuyết vây khốn."

Lý do hắn nói giống hệt Doãn Sâm.

"Nơi này không có chuyện của ngươi, đi ra ngoài!" Diêu Doãn Đại quát mắng.

"Con đường núi lúc đến bị tuyết lớn lấp kín, ta không quay lại được, phụ cận không có nhà dân, chỉ có thể tạm ở lại nơi này, kính xin thu nhận." Minh Bất Tường nói: dường như làm như không thấy cục diện giương cung bạt kiếm trước mắt, đưa hai tay đến trước lò lửa hơ tới ấm áp dễ chịu, rồi lại đưa mặt tới, dùng tay xoa nhẹ, cũng làm ấm mặt.

Lúc này mặt trời đã lặn về đằng tây, bên trong phòng nhỏ đã là một vùng tăm tối, chỉ có ánh sáng của chậu lửa chiếu rọi, Minh Bất Tường trong ánh lửa càng hiện ra thanh tú đẹp đẽ.

Doãn Sâm nghe xong lời này đột nhiên kinh ngạc, bán tín bán nghi nói: "Đừng nói bậy! Ta vừa mới đi qua, con đường đó tốt mà!"

"Là thật." Minh Bất Tường nói: "Ta đi theo sau ngươi, con đường đó thật sự đã bị tuyết lấp, không tin ngươi đi xem xem."

Sắc mặt Doãn Sâm nhất thời trầm xuống. Đây vốn là một con đường nhỏ, tuyết lớn mấy ngày lấp đường, lại thêm trận bão tuyết đêm nay, thật sự bị chặn kín cũng không bất ngờ. Con đường duy nhất có thể đi thông bên ngoài nếu quả thật đứt đoạn rồi, bản thân báo thù xong làm sao rời khỏi, đây lại là một vấn đề nan giải.

"Tại sao ngươi đi theo ta?" Doãn Sâm hỏi, hắn cũng đã nhớ ra người này: "Ta từng gặp qua người tại quán trà Thiền Phong!"

"Xác thực." Minh Bất Tường nhìn về phía Doãn Sâm: "Trong quán trà, trên bàn ngươi bày bảy đĩa điểm tâm, bên trong đều trống không, có thể thấy đã đợi hồi lâu. Một người tới uống trà, lại nhìn chằm chằm ông chủ tiệm sắt bên kia đường, quá khả nghi." Minh Bất Tường nhìn về lò than, nói: "Ta cảm thấy hiếu kỳ, liền theo tới đây. Không ngờ đi nửa đường, nghe thấy tiếng vang răng rắc, quay đầu lại, thì thấy con đường kia đã bị tuyết lấp. Không quay lại được, chỉ đành đi thẳng một mạch tới đây."

"Ngươi là đệ tử Thiếu Lâm, học qua võ công chứ?" Diêu Doãn Đại nói: "Ta quen không ít sư huynh đệ, ngươi thuộc đường nào?"

"Chính Nghiệp đường." Minh Bất Tường suy nghĩ một chút, lại nói: "Có lẽ nên tính là Chính Kiến đường."

"Ta quen Giác Minh trụ trì! Ngươi giúp ta giết tên này, ta bẩm báo Giác Minh trụ trì, ghi ngươi một đại công!" Diêu Doãn Đại vội nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK