Bốc Quy coi công việc ở Thần Thông tàng như giá trị duy nhất của mình ở Thiếu Lâm tự, hắn trời sinh lực lớn, bất luận người nào muốn tới gần đều sẽ bị hắn đánh đuổi.
Hắn chỉ sợ không còn công việc này, bản thân lại phải trở về đi ăn xin trên đường. Hắn sợ đường phố, cũng sợ những người này.
Bốc Quy cũng không phải là không có hy vọng. Mỗi ngày vẩy nước quét dọn xong xuôi, hắn trở về phòng mình, ngửa người ra sau, hai tay chống đất, luyện tập Thiết Bản kiều. Đây là công phu hắn cầu được từ chỗ Liễu Nhân, mỗi ngày hắn kéo duỗi phần lưng, cố chịu đau đớn, một khi luyện là một canh giờ, chỉ hy vọng lưng gù của mình có thể thẳng một chút. Hắn không cầu giống như người thường, chỉ hy vọng có thể cao chút, thẳng thêm chút, cho dù một chút cũng được.
Tư thế này giống như một con rùa nằm ngửa, trớ trêu thay, hắn chỉ hy vọng tư thế này có thể làm cho hắn không tiếp tục giống như một con rùa. Đây chính là nguyên do hắn thà ở trong phòng chứa đồ lặt vặt cũng không muốn ở cùng với những đệ tử khác, là bí mật hắn hoàn toàn không muốn để người khác phát hiện.
"Từ lâu về trước, có một kẻ trộm khét tiếng tên gọi Can Đạt Đa, lúc sinh tiền hắn làm nhiều việc ác, sau khi chết rơi xuống địa ngục, chịu nỗi đau bị lửa thiêu đốt dày vò. Một hôm, Phật đà trên đường đi ngang qua một cái giếng, nghe thấy tiếng kêu tiếng khóc thảm thiết, thế là ngó tới, hóa ra cái giếng đó nối thẳng địa ngục, trong địa ngục Can Đạt Đa bị ngọn lửa cháy mạnh dày vò. Can Đạt Đa nhìn thấy Phật đà, pháp thân trang nghiêm, thanh tịnh thánh khiết, bèn hô to Phật đà cứu ta."
Hôm đó, Giác Minh trụ trì tâm huyết dâng trào, truyền chúng đệ tử đến muốn khảo cứu《Đệ tử Phật giới》, đồng thời giảng giải kinh văn Phật pháp. Bốc Quy cũng được liệt vào, Giác Minh đã kể câu chuyện này.
"Nghe thấy Can Đạt Đa kêu cứu, Phật đà mở ra pháp nhãn, nhìn khắp ba ngàn thế giới, quá khứ tương lai. Thì ra lúc còn sống Can Đạt Đa tuy rằng làm nhiều việc ác, nhưng có một lần đi đường, sắp giẫm phải một con nhện, hắn bỗng động lòng, nghĩ thầm hà tất làm hại tính mạng? Thế là bước qua, tha cho con nhện. Vì vậy Phật đà vươn tay, mang tới một con nhện, đặt nó bên cạnh giếng, con nhện phun ra sợi tơ, thăm dò xuống giếng, Can Đạt Đa nhìn thấy cơ hội, vội vàng đưa tay nắm lấy, trèo lên dọc theo sợi tơ. Hắn leo một mạch, leo đến nửa chừng thì mệt mỏi, hơi thở dốc, cúi đầu xuống, thấy chúng sinh địa ngục cũng đang leo lên dọc theo tơ nhện. Hắn nghĩ thầm, sợi tơ này mảnh như vậy, làm sao có thể chịu nổi trọng lượng nhiều người thế này? Nếu đứt rồi, ta há chẳng phải phải trở lại địa ngục chịu khổ sao? Thế là đạp chân đá ác quỷ theo sau, mắng: 'Tơ nhện này là của ta, các ngươi không được phép leo lên!' Cú đá này của hắn làm tơ nhện lập tức đứt đoạn, trước khi rơi vào địa ngục, Can Đạt Đa chỉ nghe thấy Phật đà khẽ thở dài một tiếng."
Giác Minh nói: "Chớ làm điều ác, hãy làm điều thiện. Chớ thấy điều thiện nhỏ mà không làm, chớ thấy điều ác nhỏ mà làm. Các ngươi đều tuổi trẻ, huyết khí phương cương, đặc biệt phải chú ý,《Đệ tử Phật giới》là thầy tốt của các ngươi, phải ghi nhớ."
Bốc Quy ngồi trong góc, tập trung tinh thần lắng nghe, rất chuyên chú, câu chuyện này dường như khiến nội tâm hắn khá xúc động. Tiếp đó Giác Minh muốn chúng đệ tử tụng niệm điều lệ, mọi người cầm sách đọc to thành tiếng, Bốc Quy hoàn hồn, cũng vội nhìn chằm chằm vào sách tụng niệm như thường, nhưng dù sao cũng đã chậm nửa nhịp.
Sau giờ Ngọ ngày này, chúng đệ tử thích mát, trốn ở Tàng Kinh các nói chuyện phiếm, Minh Bất Tường cũng ở trong đó. Mọi người đang tán gẫu hứng khởi, Minh Bất Tường đột nhiên đứng dậy, mọi người đều kinh ngạc, hỏi: "Sao vậy?"
Minh Bất Tường nói: "Ta nhìn thấy một con chuột."
Mọi người kinh hãi, trong Tàng Kinh các tối kỵ chuột, nếu có chuột gặm cắn thư tịch, gây nên hư hỏng, chúng đệ tử đều phải chịu trách nhiệm.
Lữ Trường Phong vội hỏi: "Thật hay giả?"
Minh Bất Tường nói: "Cũng có thể là ta hoa mắt."
Lữ Trường Phong nói: "Chuyện này không đùa được đâu, mọi người mau tìm!"
Mọi người vội phân công nhau tìm kiếm, lần lượt mở hết phòng chứa đồ ra, cứ như vậy tìm qua từng gian một. Mọi người đều vô tình hay cố ý tránh phòng của Bốc Quy ra, muốn coi cuối cùng, chỉ có Minh Bất Tường không hề hay biết, đi tới cửa phòng của Bốc Quy, đẩy cửa phòng ra, lại thấy Bốc Quy hướng bụng lên trời, tay chân chống đất, đang luyện Thiết Bản kiều, cực kỳ giống con rùa nằm ngửa.
Khoảnh khắc đó, lần đầu tiên Minh Bất Tường nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi như vậy của Bốc Quy.
Bốc Quy muốn xoay người, nhưng phần lưng hắn cứng đơ, nhất thời không thể động đậy, tai nghe những sư huynh đệ khác đang đến gần, càng thêm kinh hãi, e sợ bộ dáng này của mình bị người khác nhìn thấy, không biết sẽ lại bị chế nhạo thế nào.
Hắn đang kinh hoảng, lại thấy Minh Bất Tường nhanh chóng che đi cửa phòng, hắn nghe được giọng của Minh Bất Tường nói rằng: "Nơi này nhìn qua rồi, không có chuột." Lại nghe được có người nói: "Mọi gian phòng đều đã tìm qua, không tìm thấy." Minh Bất Tường lại nói: "Có lẽ là ta đã hoa mắt, đã khiến sư huynh đệ bận rộn một phen vô ích." Tiếng mấy người trò chuyện dần đi xa, Bốc Quy lúc này mới yên lòng, qua loa kết thúc lần luyện công này, nhớ lại lòng vẫn còn sợ hãi.
Bốc Quy còn nhớ Minh Bất Tường, lần đầu gặp mặt hắn đã nhớ lấy người này. Minh Bất Tường có một khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn, tựa như ngọc. Lữ Trường Phong tuy rằng anh tuấn, nhưng so với Minh Bất Tường, độ anh tuấn đó ngược lại vô vị giống một hán tử thô tục.
Hắn có chút đố kỵ với khuôn mặt đó, bản thân khuôn mặt đó chính là điều châm chọc lớn nhất đối với hắn. Cùng là tai mắt mũi miệng, tại sao có người sinh ra đẹp đẽ tinh xảo như vậy, tại sao hắn sinh ra lại thô ráp như vậy?
Nếu nói Bốc Quy không muốn để ai nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình nhất, thì đó chính là Minh Bất Tường, cứ phải hôm nay, lại để cho Minh Bất Tường nhìn thấy dáng vẻ xấu xí hắn học rùa.
Liệu hắn có đem chuyện hôm nay nói cho người khác biết không?
Một đêm này, Bốc Quy thấp thỏm khó ngủ.
Ngày thứ hai vẩy nước quét dọn, Bốc Quy từ trong Thần Thông tàng lén nhìn ra xung quanh, đúng lúc va phải ánh mắt của Minh Bất Tường, vội tránh đi. Hắn lắng nghe mọi người trò chuyện bên ngoài, không hề có tình huống khác thường, hơi an tâm.
Mấy ngày sau lần đó, không có gì bất thường, nhưng đáy lòng Bốc Quy luôn thấp thỏm bất an vì chuyện này.
Một ngày sau giờ Ngọ, mọi người trở về riêng phần mình, Bốc Quy ở trong phòng thẫn thờ. Giờ khắc này hắn không có tâm trạng luyện công, chỉ đi tới đi lui, đột nhiên nghe được ngoài phòng có một giọng nói: "Không phải ngươi mới mượn《Lăng Nghiêm kinh》, tại sao lại muốn mượn《Duy Ma Cật kinh》?" Một người khác nói: "Đệ tử muốn tham chiếu thêm kinh văn." Bốc Quy thảng thốt, nghe ra là giọng nói của Minh Bất Tường, lại nghe một giọng nói khác nói: "Ngươi mới bao nhiêu tuổi, có thể tham ngộ thấu kinh văn này rồi?" Minh Bất Tường nói: "Tham ngộ không thấu thì ghi nhớ, Chính Định đường có nhiều sư phụ mà." Một người khác bật cười ha hả: "Giác Kiến trụ trì nói ngươi thông tuệ, quả nhiên không giả. Chớ làm mất."
Bốc Quy đẩy cửa phòng ra một khe hở, thấy Minh Bất Tường đứng trên hành lang, nơi xa hơn, một tăng nhân thanh niên đánh hông đi xa. Hắn mơ hồ nhận ra bóng lưng đó, là Chú Ký tăng của Tàng Kinh các, nhưng bản thân hầu như chưa từng trò chuyện với hắn.
Bốc Quy do dự hồi lâu, thấy Minh Bất Tường phải rời đi, không khỏi ho lên một tiếng. Minh Bất Tường quả nhiên quay đầu lại, thấy Bốc Quy trốn nửa người sau cửa, dường như đang do dự, cũng không nói chuyện.
Bốc Quy nhìn một hồi, rốt cuộc vươn tay ra, vẫy vẫy về phía Minh Bất Tường.
Minh Bất Tường đi tới, Bốc Quy hỏi: "Ngày hôm đó... ngươi nhìn thấy ta... luyện công, có kể cho những sư huynh đệ khác hay không?"
Minh Bất Tường lắc lắc đầu nói: "Không có."
Bốc Quy nói: "Ngươi chớ kể cho người khác, biết không?"
Minh Bất Tường nói: "Không được."
Bốc Quy khẩn trương, đang muốn hỏi tại sao không được, Minh Bất Tường lại nói: "Huynh luyện công như vậy là không được, không thể trị hết."
Hóa ra là ý này, Bốc Quy vội hỏi: "Ngươi mặc kệ ta, đừng nói ra ngoài là được."
Minh Bất Tường nói: "Lưng gù khó trị, trong Bác Vật tàng có rất nhiều sách thuốc, trong chùa cũng có Dược tăng, sao huynh không hỏi họ thử?"
"Từ sớm sư phụ đã dẫn ta đi hỏi qua rồi." Bốc Quy lắc đầu: "Họ nói vô phương cứu chữa."
Minh Bất Tường nói: "Ta vốn không để tâm đến chuyện nhìn thấy hôm đó, huynh lại lưu tâm, muốn ta giấu giúp huynh, vậy phải giúp ta một chuyện, bằng không ta sẽ nói ra."
Bốc Quy hỏi: "Giúp ngươi làm gì?"
Minh Bất Tường nói: "Ta tới đây mượn kinh thư, mỗi lần chỉ có thể mượn nhiều nhất hai quyển, huynh giúp ta mượn thêm hai quyển, thế nào?"
Bốc Quy vội hỏi: "Không được, ta... không được."
Minh Bất Tường hỏi: "Tại sao không được?"
Bốc Quy lúng ta lúng túng nói không nên lời, chỉ nói: "Chuyện này không được, ngươi nói chuyện khác đi."
Minh Bất Tường nói: "Huynh không biết chữ, đúng chứ?"
Bốc Quy bị nói trúng tâm sự, mặt đỏ lên, cúi đầu, hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
"Hôm đó tụng niệm《 Đệ tử Phật giới 》, ngươi theo không kịp, chỉ học niệm, ta đã để ý thấy." Minh Bất Tường nói: "Chuyện này dễ giải quyết, ta dạy huynh biết chữ là được."
Bốc Quy lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu hỏi: "Ngươi dạy ta biết chữ?"
Minh Bất Tường gật đầu, nói: "Huynh không biết chữ, thì không thể giúp ta mượn sách." Dứt lời đi thẳng vào trong phòng.
Bốc Quy không kịp ngăn cản, gian phòng này vốn dùng để chứa đồ, không hề có cửa sổ, tuy là ban ngày, bên trong cũng tối khó nhìn thấy đồ vật. Minh Bất Tường nói: "Nơi này quá tối, huynh nhìn không rõ, chúng ta ra ngoài phòng."
Bốc Quy lắc đầu nói: "Ta không ra bên ngoài."
Minh Bất Tường gật đầu, nói: "Vậy ta đi tìm giấy bút, huynh đợi ta."
Minh Bất Tường nói xong liền rời đi, Bốc Quy nôn nóng thấp thỏm, nhất thời không biết thế nào cho phải. Qua một lúc, Minh Bất Tường quả nhiên mang ngọn đèn và bút, mực, giấy, nghiên đến.
"Ta dạy huynh thứ đơn giản trước, một hai ba bốn, học qua chưa?" Minh Bất Tường đốt đèn lên, trải giấy mài mực, vừa hỏi vừa viết trên giấy năm chữ "Bốn mươi hai chương kinh".
Bốc Quy nói: "Một đến mười là biết."
Minh Bất Tường nói: "Vậy ta dạy huynh hai chữ 'chương' và 'kinh' trước, ngày mai ngươi giúp ta đi mượn quyển kinh thư này." Lập tức lại suy nghĩ một chút, nói: "Không được, nếu như Liễu Tịnh sư thúc biết huynh không biết chữ, chắc chắn sẽ hỏi ngươi mượn sách làm gì. Huynh phải học thêm nhiều một chút, bị gặng hỏi cũng dễ trả lời."