Bốc Quy tim đập thình thịch. Hắn vốn không muốn gặp người ngoài, mỗi ngày sẽ chỉ đến Thiện đường lúc dùng bữa, nhưng cũng cúi đầu, đi nhanh về nhanh, không trò chuyện với người khác, cũng không tiếp xúc ánh mắt với người khác. Hắn vẫn luôn muốn học biết chữ, nhưng ngại mở miệng, Minh Bất Tường sẵn lòng chủ động dạy hắn, đó là điều cầu cũng không được. Hắn suy đi nghĩ lại, lại sợ Minh Bất Tường tiết lộ bí mật, chỉ đành phải nói: "Được, ta giúp ngươi."
Minh Bất Tường nhìn hắn, bỗng nở nụ cười, nụ cười xán lạn ấm áp tựa ánh mặt trời ngày thu sau giờ Ngọ. Bốc Quy nhìn nét cười này, nghĩ thầm: "Sao mà hắn có thể cười đẹp đẽ đến vậy?" Dường như nhìn đến ngây ngốc.
Từ ngày đó, mỗi ngày sau giờ Ngọ, Minh Bất Tường tới phòng Bốc Quy dạy hắn học chữ. Bốc Quy hỏi tới thân thế của Minh Bất Tường, biết Minh Bất Tường đều là cô nhi giống mình, sư phụ mất tích, không khỏi cảm thấy đồng bệnh tương lân, hai người dần dần thân cận.
Sau lần đó cũng Bốc Quy không luyện công, chuyên tâm học chữ. Trí nhớ và ngộ tính của hắn không tính là thượng thừa, nhưng cực chăm chỉ, mỗi ngày phục vụ xong lao dịch thì bắt đầu học tập, Minh Bất Tường đi rồi lại ôn tập, đến tận đêm khuya mới ngủ, không tới một tháng đã biết hơn trăm chữ thường dùng.
Học chữ khó nhất là cơ sở, một khi đã có cơ sở, sau đó sẽ có thể tăng nhanh vùn vụt, Minh Bất Tường muốn hắn đi mượn《Bốn mươi hai chương kinh》. Bốc Quy chối từ mấy lần, Minh Bất Tường đều lắc đầu nói không, không thể như vậy được, không thể làm gì khác hơn là gồng mình đến Bàn Nhược tàng lấy quyển《Bốn mươi hai chương kinh》, hỏi mượn tăng nhân trông giữ.
Chú Ký tăng là một hòa thượng trẻ tuổi, pháp hiệu Liễu Tịnh, hắn nhìn thấy Bốc Quy, kinh ngạc, nói: "Hiếm thấy ngươi đến mượn kinh thư."
Bốc Quy mặt đỏ tim đập, tự giác xấu hổ, cúi đầu không dám đáp lời. Liễu Tịnh cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Lúc đọc kinh văn lúc gặp phải nghi nan, có thể tới hỏi ta, nếu như ta không biết, có thể hỏi Kinh tăng giúp ngươi."
Bốc Quy không ngờ đối phương thân thiện như vậy, liên tục cảm ơn, cầm lấy sách bước nhanh rời đi.
Minh Bất Tường đã sớm ở trong phòng chờ hắn, Bốc Quy vào phòng, mới rồi như được đại xá, không khỏi thở dốc.
Minh Bất Tường thản nhiên nói: "Cũng không phải rất khó, đúng không?"
Bốc Quy gật đầu, giao kinh thư cho Minh Bất Tường, Minh Bất Tường lại không tiếp nhận, nói: "Sách này không đến hai ngày là ta đã có thể đọc xong, huynh trả nhanh quá, họ cũng sẽ sinh nghi, chi bằng dùng kinh thư này học chữ trước."
Minh Bất Tường cứ như vậy dạy Bốc Quy học chữ, rồi lại giải đọc kinh văn. Bốc Quy đối với kinh văn chưa hiểu rõ hết, dần dà cũng có thể nhìn chữ đoán nghĩa.
Qua mấy ngày, Minh Bất Tường lại muốn Bốc Quy đi mượn sách, lần này là mượn một quyển tạp thư, là《Thiên Tự văn》dùng để khai sáng.
"Sư phụ ta nói, học chữ《Thiên Tự văn》nhanh nhất." Minh Bất Tường nói: "Bên trong có rất nhiều chữ huynh đã học qua, hẳn là không khó."
Bốc Quy học mấy ngày, bỗng nhiên nghĩ đến: "Hắn muốn ta giúp hắn mượn kinh thư, tại sao mượn《Thiên Tự văn》?" Lần nghĩ này, lại nghĩ tới: "Hắn nói muốn mượn kinh thư là cái cớ, thật ra là muốn ta học viết chữ, để ta gặp người?"
Nghĩ thông suốt điều này, Bốc Quy kích động trong lòng, cảm kích không ngớt, nhìn Minh Bất Tường, lúng ta lúng túng nói không ra lời. Minh Bất Tường thấy thần sắc hắn khác thường, hỏi: "Sao vậy?"
Bốc Quy nói: "Ngươi... ngươi vì ta mới mượn sách?"
Minh Bất Tường không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: "Chuyện mượn sách không gấp, sau này huynh vẫn giúp ta là được." Lại nói: "Nếu có sách mình muốn đọc, huynh cũng có thể tự đi mượn về."
Bốc Quy cảm động nói: "Ngoài Liễu sư phụ, ngươi là người đầu tiên đối tốt với ta như vậy, tại sao?"
Minh Bất Tường suy nghĩ một chút, nói: "Huynh giống ta, không cha mẹ, không sư phụ, có lẽ ta đã xem huynh là bằng hữu."
"Bằng hữu!" Bốc Quy xúc động trong lòng. Người thân nhớ tới duy nhất đời này của hắn chỉ có sư phụ chung sống thời gian hai năm ngắn ngủi, hắn chưa bao giờ kết giao bằng hữu. Minh Bất Tường là người đầu tiên coi hắn là bằng hữu, hắn không khỏi trở nên kích động.
"Ta... Ta chưa từng kết giao bằng hữu... Ngươi có rất nhiều bằng hữu sao?" Bốc Quy hỏi.
Minh Bất Tường nói: "Trước đây tại Chính Nghiệp đường có một người khẩy hương đêm cùng ta, có lẽ tính là bằng hữu. Có điều sau đó hắn giúp Bản Nguyệt bắt nạt ta, trộm《 Đệ tử Phật giới 》của ta." Minh Bất Tường nói rồi, lại trầm tư chốc lát, nói tiếp: "Bằng hữu, cũng có loại hại người."
Bốc Quy vội nói: "Ta sẽ không phải loại đó! Trừ ngươi ra, ta không có bằng hữu nào khác!"
Minh Bất Tường nói: "Huynh có thể kết giao thêm nhiều bằng hữu."
Bốc Quy cúi đầu nói: "Ta... bộ dạng này của ta, không ai chịu làm bằng hữu với ta."
"Sư huynh đệ của Chính Kiến đường đều là người tốt." Minh Bất Tường nói: "Huynh cũng đã thử qua một lần, sao không thử thêm vài lần?"
"Làm thế nào?" Bốc Quy hỏi.
Minh Bất Tường nói: "Ngày mai vẩy nước quét dọn, huynh ra khỏi Thần Thông tàng, chào hỏi với họ."
"Là ý gì?" Bốc Quy hỏi cặn kẽ.
"Chỉ là chào hỏi, mỗi ngày một lần thôi." Minh Bất Tường nói: "Sau này huynh sẽ hiểu."
Cách ngày, Bốc Quy quét dọn xong xuôi, mắt thấy đã hết giờ, nhớ tới lời Minh Bất Tường nói, nhưng lại do dự không đi.
Hắn nhớ tới lúc còn bé, khi thân cận với những đứa trẻ khác, không phải doạ đối khóc phương thì là rước lấy sự đánh chửi của cha mẹ đối phương.
Hắn cảm thấy sợ hãi, loại ánh mắt khinh bỉ, loại thái độ khinh miệt đó, hệt như mình là một con quái quật không nên được sinh ra.
Hắn trốn mười năm trong Thiếu Lâm tự, lập thế giới của mình trong gian phòng nhỏ đơn độc, nơi đó là toàn bộ của hắn. Mà bây giờ hắn phải bước ra khỏi nơi đó, đến một nơi khác từng tràn ngập thái độ thù địch với hắn.
"Chỉ chào hỏi thôi mà." Hắn nghĩ thầm: "Còn có thể tổn thất gì?"
Hắn hít một hơi, cảm thấy chân có chút nhũn ra, bước chậm rãi từng bước về phía cánh cửa nhỏ thiết đúc.
Cửa sắt nặng trịch, đóng lại rất khó mở ra, mở ra rồi cũng rất khó đóng lại. Hắn đứng ở cửa, để cho tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy hắn. Rất nhanh đã có người chú ý tới hắn, không bao lâu sau, tất cả đệ tử quét tước đều nhìn sang.
"Mọi người..." Trong đầu hắn là một mảng trống rỗng, không biết phải nói gì mới tốt, cuối cùng hắn nói ra một câu: "Buổi sáng tốt lành."
Lúc này đã gần đến buổi trưa, mọi người thấy hắn lúng túng, đều ầm cười lên. Bốc Quy cảm thấy mất mặt, đang muốn rụt về lại, lại nghe thấy mọi người dồn dập đáp lời: "Buổi sáng tốt lành!" "Buổi sáng tốt lành!"
Hắn phân biệt ra được, trong những lời nói này không có địch ý, một số nhiều lắm chỉ có bất ngờ.
Sau lần đó, mỗi ngày hắn hỏi thăm một câu, đến gặp mặt hỏi thăm, đi thăm hỏi, dần dần đến hai ba câu đối thoại đơn giản, không tới ba tháng, hắn đã hòa nhập vào trong đám đệ tử. Hắn cảm giác được, mọi người vốn có chút sợ hắn, sau đó thì không khác gì chung sống bình thường, có lúc cũng sẽ nói với hắn một vài lời nói đùa, tính cách hắn chất phác, phản ứng lại chậm, lúc nghe không hiểu chỉ có thể cười ngây ngô theo.
Lời nói đùa thì nghe không hiểu, nhưng cười thì lại chân thành.
Chưa tới nửa năm, hắn đã có thể biết chữ, lại kết giao bằng hữu, hơn nữa không chỉ một người bằng hữu.
Tất cả những điều này đều do Minh Bất Tường.
Hắn cảm kích Minh Bất Tường, như cảm kích sư phụ Liễu Nhân vậy.
Một hôm sau giờ Ngọ, Lữ Trường Phong đột nhiên kiến nghị, hỏi mọi người có muốn đi chơi hội đạp thanh ở phía sau núi không. Có đệ tử nói phải về xin ý kiến sư phụ, có người lập tức nhận lời. Lữ Trường Phong hỏi Minh Bất Tường: "Mọi người muốn đến phía sau núi đi dạo một chút, đệ có đi không?" Lại quay đầu hỏi: "Bốc Quy, đệ có đi không?"
Bốc Quy không ngờ đến câu hỏi này, vội nhìn về phía Minh Bất Tường. Minh Bất Tường gật đầu, Bốc Quy cũng gật đầu theo nói được.
Lữ Trường Phong không chú ý tới độ ăn ý giữa hai người.
Thế là một đám mười mấy Tục tăng tập hợp bên ngoài Chính Kiến đường, ra sau núi mênh mông bát ngát đi chơi hội đạp thanh.
Minh Bất Tường từng ra phía sau núi mấy lần, tự nhiên rõ như nằm lòng. Một đường phong cảnh tươi đẹp, trùng kêu chim hót, mọi người trò chuyện vui vẻ hihi haha. Đến một chỗ đất trống, Lữ Trường Phong chỉ huy lấy củi lửa, một đệ tử mang lá trà ra, cũng có đệ tử lấy bánh kẹo ra, từng người chia nhau đồ ăn, ngồi trên mặt đất, cười cười nói nói, rất là hòa hợp.
Bốc Quy đã mười năm chưa rời chùa, lần này tuy chỉ là đến phía sau núi, nhưng có một loại cảm giác như lần nữa lại được nhìn thấy ánh mặt trời, không khỏi cảm thấy thư thái, đi lại xung quanh, hưng phấn không thôi.
Mọi người nói chuyện cũ về võ lâm, nhắc tới chuyện hơn nửa năm trước Giác Không thủ tọa suất lĩnh đại đội tăng chúng ra ngoài, đi một mạch liền hơn hai tháng. Lữ Trường Phong cười nói: "Giác Không thủ tọa là đi tham gia hội nghị Côn Lôn, tuyển chọn minh chủ tân nhiệm."
Có người hỏi: "Minh chủ này không phải sáu đại môn phái thay phiên làm sao? Thanh Thành, Hoa Sơn, Đường môn, ba nhà chỉ có chảy nước miếng, còn phải tuyển chọn sao?"
Lữ Trường Phong cười nói: "Đây là ngươi không hiểu rồi. Quy củ là tuyển chọn ra, cho dù thực tế là thay phiên làm, mặt ngoài cũng phải trải qua một hình thức. Mỗi mười năm cũng chỉ có một lần như vậy, chưởng môn cửu đại gia có thể tề tụ một đường."
"Đều nói là chưởng môn đích thân tới, nhưng Giác Không thủ tọa không phải là phương trượng mà?" Một tên đệ tử hỏi.
"Ngươi hồ đồ rồi? Côn Lôn cùng bàn bạc là lúc nào? Tháng tư!" Lữ Trường Phong cười hỏi: "Tháng tư có ngày trọng đại nào?"
Vấn đề này ngay cả Bốc Quy cũng có thể trả lời, chỉ nghe chúng đệ tử trăm miệng một lời nói: "Phật đản!"
Lữ Trường Phong cười nói: "Phật đản là đại sự của Thiếu Lâm, chính cái nguyên nhân này, mấy chục năm về trước đã thỏa thuận, trừ khi đổi ngày, bằng không Thiếu Lâm chỉ có thể phái đại biểu. Mấy chục năm nay, trừ khi đến lượt chúng ta làm minh chủ, không thể không đi, bằng không đều phải phái người có phân lượng đi thay phương trượng."
"Chính vì Giác Không thủ tọa không có mặt, Giác Kiến trụ trì mới có thể kéo dài vụ án của Liễu Tâm sư bá lâu như vậy." Lữ Trường Phong nói tiếp.
Lúc này lại nói tới vụ án Liễu Tâm mất tích. Mấy tháng trước, Giác Kiến đem kết quả nghiệm thi trình lên Phổ Hiền viện, Giác Không thủ tọa đưa ra kết luận "Nghi rằng đánh nhau tới chết, có nghi phải đợi điều tra", điều này đã dấy lên sóng cả trong Thiếu Lâm tự, lời đồn đại chuyện vô căn cứ nổi lên không ngớt, mà nhân vật mấu chốt duy nhất trong đó chính là Liễu Tâm đã mất tích. Khoảng này thời gian này, không ít Đường tăng đều từng đến hỏi thăm Minh Bất Tường, nhưng không tìm ra bất kỳ manh mối nào.