• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau

Reng...reng...reng

Điện thoại trên bàn rung lên làm người đàn ông đang nằm trên giường bực mình nhíu mày cau có. Tối qua vì phải xừ lý công việc Lâm Hiểu Phong chẳng được chợp mắt chút nào mãi đến tận 3 giờ mới được lên giường ngủ. Vậy mà mới 6 giờ sáng đã có người gọi điện làm anh rất đỗi bực mình.

Lâm Hiểu Phong tức tối ngồi bật dậy, anh đưa tay day nhẹ hai bên thái dương với gương mặt mệt mỏi, khẽ đưa tay cầm lấy điện thoại anh lên tiếng:

- Ai?

- Là mẹ đây!

Đầu dây bên kia giọng của một người phụ nữ trung niên vang lên làm Lâm Hiểu Phong hơi giật mình giây lát. Mẹ anh giờ này chẳng phải đang du lịch nước ngoài sao? Gọi anh làm gì? Nghĩ rồi Lâm Hiểu Phong hỏi:

- Mẹ gọi con có việc gì vậy ạ?

- Hiểu Phong, con đang ở đâu?

Giọng người phụ nữ vang lên nhưng kèm theo là những tiếng thút thít, nghe vậy Lâm Hiểu Phong lo lắng hỏi:

- Con đang ở nhà! Sao mẹ lại khóc?

Đầu dây bên kia cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, bà nghẹn ngào khóc lớn rồi lên tiếng mắng:

- Con ở nhà? Sao con có thể ở nhà? Con có biết vợ con con bây giờ thế nào không hả?

Nghe đến vợ con bỗng khiến Lâm Hiểu Phong hơi sững lại, đúng là từ tối qua đến giờ anh chẳng thấy Vương Ý Vân và Mẫn Nhi đâu.

Bình thường sáng nào Vương Ý Vân cũng sẽ gọi anh dậy ăn sáng vậy mà hôm nay lại không thấy. Tối qua do tranh cãi với các cổ đông của công ty nên anh có phần bực tức. Về đến nhà lại còn bị cô làm ồn nên anh đã nói ra những lời không nên nói. Giờ nghĩ lại mới nhớ tối qua Mẫn Nhi bị sốt cao chẳng biết giờ thế nào.

- Hiểu Phong, con nghe mẹ hỏi không?

Giọng người phụ nữ lại tiếp tục vang lên kéo Lâm Hiểu Phong trở về thực tại, anh trả lời:

- Con nghe ạ! Mẹ đang ở cùng Ý Vân và Mẫn Nhi sao? Họ đang ở đâu?

Nghe con mình hỏi khiến Lâm phu nhân có chút sững người, bà quát:

- Vợ con ở đâu mà còn không biết! Con có xứng đáng làm chồng không? Mẫn Nhi mất rồi con biết không hả?

Nghe đến đây Lâm Hiểu Phong như chết lặng đi không còn tin vào tai của chính mình nữa. Anh ngỡ ngàng hai mắt trợn trừng hỏi lại:

- Mẹ nói sao? Mẫn Nhi...

- Phải! Mẫn Nhi mất rồi! Cháu nội của mẹ mất rồi!

- Nhưng sao có thể? Tối qua...

Nói đến đây Lâm Hiểu Phong như hiểu ra mọi thứ, anh cố gắng trấn tỉnh mình rồi hỏi:

- Vậy giờ mọi người ở đâu? Con lập tức đi đến!

- Ở bệnh viện của Lâm Gia!

Nghe xong Lâm Hiểu Phong lập tức cúp máy, anh chạy vội xuống giường khoác chiếc áo lên người rồi tức tốc đến bệnh viện.

Trên đường đi anh không ngừng tự dằn vặt chính mình, trái tim anh bây giờ như có hòn đá lớn đè nặng lên vậy. Anh mong rằng đó chỉ là sự lừa dối chứ không phải sự thật. Càng nghĩ Lâm Hiểu Phong càng mất bình tĩnh, đoạn đường đi đến bệnh viện hôm nay sao như xa ra, cứ như chạy hoài không tới.

Sau khi chiếc xe dừng trước cửa bệnh viện Lâm Hiểu Phong liền lập tức phóng xuống, anh chạy nhanh vào trong hỏi y tá trong quầy rồi gấp rút đi đến phòng bệnh.

Vừa mở cửa bước vào đập thẳng vào mắt anh là cảnh tượng cả gia đình đều đang ngồi xoay quanh cô gái nhỏ. Vương Ý Vân lúc này như mất hết sự sống, cô chỉ lặng im khóc một mình dù ai hỏi gì cũng chỉ lắc đầu không nói.

Thấy Lâm Hiểu Phong đã đến Lâm phu nhân lập tức đứng dậy định đi đến gần anh thì Lâm lão gia ngăn lại. Ông tự mình bước đến đứng trước mặt con trai mình rồi thẳng đấm cho anh một cú đau điếng.

Cú đấm của Lâm lão gia khiến Lâm Hiểu Phong chết sững, anh bàng hoàng chẳng hiểu chuyện gì quay sang nhìn Lâm lão gia với ánh mắt kinh ngạc. Mặt Lâm Hiểu Phong lúc bấy giờ đã đỏ ửng lên cả một mảng, khóe miệng rách ra rướm máu còn truyền đến cơn đau tê dại.

Thấy con trai như chưa hiểu chuyện gì Lâm lão gia liền lên tiếng:

- Lâm Hiểu Phong, mày làm cha mà sống chết của con mình lại mặc kệ. Mẫn Nhi mất rồi mày hài lòng chưa?

Nghe Lâm lão gia nói Lâm Hiểu Phong mới chợt nhớ ra rồi lên tiếng hỏi:

- Mẫn Nhi, con bé sao lại mất được? Tối qua con còn thấy con bé...

Chưa kịp nói hết câu thì một cú đấm nữa lại tiếp tục giáng xuống, Lâm lão gia bây giờ như hận không thể đánh chết con trai mình liền nói:

- Tại sao con bé mất chẳng lẽ mày không biết? Nếu như tối qua mày chịu đưa con bé đến bệnh viện thì có thể giờ này Mẫn Nhi vẫn còn sống. Mày làm cha sao lại vô trách nhiệm như thế?

Câu nói này hoàn toàn như con dao đâm thẳng vào trái tim đen của Lâm Hiểu Phong làm nó đau đớn. Từ lúc nhận điện thoại của mẹ mình anh vốn không muốn thừa nhận nhưng cuối cùng vẫn không thể trốn tránh. Phải! Là do anh hại chết chính con gái của mình.

Thấy Lâm Hiểu Phong không nói gì Lâm lão gia tiếp tục lên tiếng:

- Đau rồi phải không? Hối hận rồi đúng khống? Vậy thì sao? Con mày mãi mãi không thể quay lại nữa.

Tới lúc này Lâm Hiểu Phong đã không còn đủ can đảm để nói thêm bất cứ thứ gì nữa. Khóe mắt anh cay xè chỉ còn biết cuối đầu tự dằn vặt.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK