“Đây là bếp, anh đừng…” Khiết Ninh chưa kịp nói hết câu đã bị anh làm cho không cách nào nói tiếp được nữa.
Anh xoay người cô lại đối diện với anh.
Anh cao hơn cô nhiều, đôi mắt đen thẳm, ngũ quan cân đối, vô hình toát lên cảm giác áp bức rất mạnh, anh cúi đầu hôn Khiết Ninh.
Hơi thở mãnh liệt của anh bao lấy cô khiến cô cũng phải bất lực với anh, không thể phản kháng được, cô đành thuận theo anh.
“Ưm…” Khiết Ninh có chút khó chịu.
“Thả lỏng người chút.” Giọng người đàn ông vang lên.
Khiết Ninh trợn mắt nhìn anh, bất mãn nói: “Em vội vàng trở về để nấu cơm cho anh, mà anh thì như vậy! Vậy anh còn muốn ăn cơm không?”
“Ăn chứ, nhưng mà bây giờ có chuyện quan trọng hơn phải giải quyết.” Người đàn ông cúi đầu cười: “Ngẩng đầu lên nhìn anh.”
Khiết Ninh có chút bàng hoàng, cô nghe lời ngước lên nhìn anh.
Người đàn ông khẽ nhếch môi cười.
Đợi đến sau khi xong việc, người đàn ông đó đi vào phòng tắm, Khiết Ninh mới mở hết các cửa sổ ra cho thoáng, vẻ mặt cô có chút không vui.
Người đàn ông này đúng thật là quá đáng, nói anh thế nào cũng không được, nói đừng làm ở bếp, nhưng anh cứ luôn làm trái ý cô.
Thôi bỏ đi, dù sao thì phần mì thịt bò mới làm xong cũng là để cho anh ăn!
Khiết Ninh đặt bát mì thịt bò lên bàn ăn, cũng vừa đúng lúc Lưu Hoài Khang từ phòng tắm bước ra, anh mặc chiếc áo choàng tắm lông màu xám nhạt.
Thấy anh đi đến, Khiết Ninh chuẩn bị sẵn đũa rồi đưa cho anh, sau đó ngồi xuống chỗ đối diện nhìn anh.
Cô và Lưu Hoài Khang không phải ngẫu nhiên mà gặp nhau, mà là do cô cố ý sắp đặt.
Hai năm trước, lúc chuẩn bị nhập ngũ, em trai cô có gặp chuyện bất bình can thiệp mà bị đối phương trả thù. Em cô bị bọn chúng đánh tàn phế, đúng lúc mẹ cô bệnh cũ tái phát, một mình cô cùng lúc đưa hai người thân nhất của mình nhập viện.
Mạng của em trai cô cứu được, nhưng nó lại mắc chứng bệnh hiếm gặp, cần phải nhận trị liệu thường xuyên và lâu dài, nhà cửa, xe cộ, cái gì bán được cô đều bán hết, nhưng vẫn không đủ tiền để xoay sở chữa bệnh cho em trai.
Khiết Ninh lo lắng không biết phải làm sao, cuối cùng cô nghĩ đến công việc nhân viên tiếp rượu.
Lúc ở câu lạc bộ, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Hoài Khang, từ cách ăn mặc, khí chất của anh này, cô đã đoán chắc chắn anh rất giàu, nên nhân lúc anh đi vệ sinh, cô cố tình chủ động đến làm quen anh.
Vốn dĩ Khiết Ninh còn tưởng đàn ông như anh chắc sẽ yêu cầu rất cao, nghĩ rằng cô sẽ phải tốn không ít công sức mới đạt được mục đích, nhưng không ngờ người đàn ông đó chỉ mỉm cười hỏi cô vài câu rồi sau đó đưa cô ra ngoài.
Lưu Hoài Khang cho cô ở trong khu căn hộ cao cấp, có thể nói là cô được anh bao nuôi, anh cho cô xe, thẻ ngân hàng, thậm chí ngay cả đến hợp đồng sau khi cô tốt nghiệp đều được soạn sẵn, công việc đều được sắp đặt sẵn.
Khiết Ninh thực sự rất cảm kích anh.
Cô không cần biết mình có phải là vật tiêu khiển của người đàn ông này không, chỉ cần có tiền để chữa bệnh cho em trai, để em ấy sớm tỉnh lại thì chuyện gì cô cũng chịu đựng được.
Cô dùng hết mọi cách, làm hết khả năng của mình để lấy lòng của Lưu Hoài Khang, cô ghi nhớ hết những sở thích của anh, thậm chí khi cô biết anh không thích ăn ở ngoài, cô liền đăng ký theo học lớp nấu ăn của đầu bếp nổi tiếng nhất.
Chỉ là mối quan hệ của hai người duy trì quá lâu khiến cho Khiết Ninh có chút buồn chán.
Đàn ông có tiền và có quyền như Lưu Hoài Khang, muốn gì mà không được, đặc biệt là phụ nữ, hơn nữa trong thế giới giải trí có biết bao người đẹp hơn cô, nhưng không hiểu sao anh lại không đuổi cô đi, chẳng lẽ anh không cảm thấy chán cô sao?