Khiết Ninh chần chừ ngẩng đầu, đầu tóc rối bời buông trên bả vai, tạo cảm giác lộn xộn lười biếng.
Lưu Hoài Khang đè đầu cô xuống.
Cô hơi sững sờ, hiểu được chuyện gì, đẩy tay anh ra.
"Tóc tôi vẫn còn ướt, chờ tôi sấy khô đã."
Cô vừa dứt lời thì máy sấy trong tay đã bị lấy đi, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn của đàn ông: "Hai chuyện này không ảnh hưởng gì đến nhau."
Khiết Ninh quỳ gối trước giường, bên tai tiếng gió thổi vù vù.
Cảm giác hít thở không thông kéo tới...
"A a a..."
Tiếng điện thoại rung lại vang lên, Lưu Hoài Khang không vui liếc nhìn thông báo trên điện thoại, là trợ lý Trần Nhạn, anh nhấc máy: "Chuyện gì?"
Vật lớn được rút khỏi, Khiết Ninh như người chết sắp chết chìm trồi được lên trên mặt nước, há miệng hít một hơi dài, rồi lại ho khan, nhưng mùi vị trong cổ họng dù thế nào cũng không tan. Cô cố nén cảm giác cuộn trào trong dạ dày, quỳ rạp trên mặt đất, âm thầm điên cuồng mắng chửi Lưu Hoài Khang một vạn lần.
Không biết Trần Nhạn nói gì, sắc mặt Lưu Hoài Khang lập tức thay đổi, lạnh lùng nhìn Khiết Ninh: "Tôi biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại, anh ta từ từ cúi người nắm lấy cằm Khiết Ninh, ánh mắt lạnh lẽo: "Cô nghe điện thoại của tôi?"
Khiết Ninh bị đau, vỗ vào tay anh ta, ho khan không ngừng: "Anh nói gì tôi không hiểu? Điện thoại gì?"
Lưu Hoài Khang chăm chú nhìn cô một hồi, thấy viền mắt cô đỏ ửng, vẻ mặt vô tội, dáng vẻ uất ức thì dường như trong lòng bị cái gì đâm vào, lại đau lại vừa ngứa.
Anh không nhịn được buông lỏng tay ra, đẩy cô qua một bên: "Đừng để tôi biết có lần sau."
Khiết Ninh ngã sang một bên: "Nếu như anh không tin tôi như thế, hà tất để tôi đến đây ở."
Lưu Hoài Khang mặc quần áo tử tế, đôi mắt như nhìn thấu tất cả, lạnh lùng nhìn cô: "Khiết Ninh, nguyên nhân tôi giữ cô ở bên cạnh, không phải là cô không biết, đừng tưởng rằng cố tình chọc giận tôi là có thể kết thúc tất cả, chuyện này đối với cô thì không có bất kỳ lợi ích nào đâu."
Khiết Ninh vẫn đắm chìm trong nhân vật vô tội mà bản thân tạo nên như cũ, ánh mắt trong veo lấp lánh.
Lưu Hoài Khang hơi cau mày, lười nói nhảm thêm với cô, đóng cửa "rầm" một cái khiến cả căn phòng đều rung lên, lúc này ánh mắt của cô mới ảm đạm xuống, nhếch mép một cái tự giễu.
Không phải anh nói tôi không có bản lãnh khiến hậu viện của anh rối loạn sao? Thử xem, cô có lợi gì không thì chưa biết, dù sao thì cũng không có gì bất lợi.
Cô chống vào mép giường đứng lên, trong cổ họng lại trào lên mùi vị kia, lập tức khiến cô nhớ lại chuyện vừa rồi, vội vàng che miệng lao vào phòng vệ sinh, ôm bồn cầu nôn một trận, nôn đến nỗi trời đất tối sầm lại.
Một chiếc siêu xe xé gió phóng tới, dừng bên ngoài sân biệt thự.
Lưu Hoài Khang vừa xuống xe thì lập tức đi vào trong nhà họ Cố.
Anh vừa vào cửa đã thấy Cố Thi Anh khoanh tay ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, thấy anh tới thì sắc mặt lập tức trầm xuống, mở miệng gây sự: "Anh còn tới làm gì? Nhanh như vậy mà đã xong chuyện với người đàn bà kia rồi à?"
Lưu Hoài Khang hơi nhíu mày, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Em gọi điện thoại tìm anh có chuyện gì?"
"Hiện giờ anh hỏi chuyện đó để làm gì?" Sắc mặt Cố Thi Anh xanh mét: "Anh bận rộn ở bên người đàn bà không đứng đắn bên ngoài, còn lo đến chuyện của em làm gì?"
"Quán bar em muốn đã sửa xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể kinh doanh."
Cố Thi Anh ngẩn ra, trong con ngươi lộ ra vài phần vui sướng, nhưng nhanh chóng cố gắng ép xuống, hất càm lộ ra vẻ kiêu căng tùy hứng trước sau như một: "Đến bây giờ mới có thể chuẩn bị xong xuôi, nếu không phải bị phụ nữ bên ngoài câu hồn thì e là đã sớm làm xong rồi. Lưu Hoài Khang, em không ngờ anh lại là người như thế, ba mẹ em còn không ngừng nói tốt cho anh. Chúng ta còn chưa có kết hôn mà anh đã có phụ nữ ở bên ngoài. Anh căn bản không coi em ra gì."
Nếu như lúc trước, Lưu Hoài Khang vẫn luôn dỗ dành cô, nhưng đã nhiều năm như vậy, cô làm trời làm đất, ngày càng hống hách quá đáng hơn, anh cũng mệt mỏi rồi.
"Bên ngoài gặp dịp thì chơi mà thôi, em đừng nghĩ nhiều."
"Cái gì mà gặp dịp thì chơi? Em không tin, anh căn bản không quan tâm đến em, nói là chuẩn bị quán bar giúp em nhưng kết quả, tôi thúc giục nhiều lần như vậy, lần nào anh cũng chỉ qua loa làm lấy lệ, chỉ sợ anh còn đối với người đàn bà kia tốt hơn cả em."
Từ nhỏ Cố Thi Anh đã tùy hứng nhõng nhẽo, muốn phát tiết là phát tiết, chuyện gì cũng đều gọi điện thoại bảo anh đi làm. Một tháng trước đột nhiên muốn mở quán bar, cũng là như thế này, mặc kệ anh có đang bận họp, cứ nhất định nói là có chuyện quan trọng cần tìm anh, bắt anh phải từ Pháp trở về.
Lưu Hoài Khang thấy cô ta nói chuyện, hết "quán bar", lại "không quan tâm" thì đột nhiên cảm thấy những khoan dung nuông chiều nhiều năm qua của mình đều như giã tràng xe cát, lập tức lạnh lùng nói: "Tùy em muốn nghĩ thế nào cũng được, nếu như em chỉ vì chuyện này thì anh còn có việc, tôi đi trước."
"Lưu Hoài Khang!"
Cố Thi Anh lập tức bật lên khỏi ghế salon, cất cao giọng nói: "Anh không phải chỉ làm chút chuyện cho em thôi sao? Không phải anh muốn kết hôn với em sao? Để anh một chút chuyện thì đã sao? Đó đều là chuyện anh nên làm."
Trước nay cô được chiều chuộng, luôn yên tâm có chỗ dựa chắc.
Một âm thanh sắc nhọn vang lên, bộ chén sứ trên bàn bị ném xuống đất vỡ tan tành.
"Nếu như hôm nay anh bước ra khỏi cánh cửa này thì chứng tỏ trong lòng anh không hề quan tâm đến em, vậy thì anh cũng không cần kết hôn với em nữa."
Vẻ mặt của Cố Thi Anh cũng không đau lòng lắm, mà càng nhiều vẻ tùy hứng kiêu ngạo, cô ta tự tin có thể nắm giữ Lưu Hoài Khang. Đây không phải là uy hiếp mà cô ta cảm thấy là chuyện đương nhiên, bởi vì Lưu Hoài Khang vĩnh viễn sẽ không thể không nghe lời cô.
"Tùy em."
Bao nhiêu gánh nặng tích lại lâu nay vào giờ khắc này như đều được trút bỏ, Lưu Hoài Khang xoay người, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi nhà họ Cố.
"Lưu Hoài Khang!"
Cố Thi Anh giật mình, gần như thở hổn hển hất đổ tất cả những thứ bên cạnh.
Tiếng bước chân dồn dập từ trên lầu, bà Cố thấy toàn bộ quá trình, vội vã xuống dưới định khuyên giải, nhưng lúc đuổi tới cửa thì tiếng động cơ trầm trọng bên ngoài đã đi xa.
"Mẹ, mẹ nhìn anh Hoài Khang kìa! Ba mẹ còn nói anh ấy rất tốt với con, tốt chỗ nào chứ?"
Cố Thi Anh dậm chân, tức giận nói: "Con không muốn gả cho anh ta nữa."
"Nói bậy!" Trương Bội Bình nhướng mày, hiếm khi quát lớn con gái: "Từ nhỏ Hoài Khang đã lớn lên cùng con, nó khoan dung chiều chuộng con thế nào, ba mẹ đều thấy rõ, con gây chuyện bên ngoài nhiều năm như vậy, nó đã nói gì chứ?"
"Anh ấy có phụ nữ bên ngoài."
"Không phải đã giải thích cho con rồi sao? Nó và người phụ nữ kia chỉ gặp dịp thì chơi thôi."