“Thi Anh.” Cố Nghiệp Minh gọi, đau lòng nói: “Con mới làm phẫu thuật xong, ăn ít những hoa quả mang tính lạnh này thôi, lát nữa uống nhiều canh để tẩm bổ.”
“Ba à, ba giống anh Hoài Khang quá, đừng nghiêm túc như vậy mà!” Cố Thi Anh lầu bầu, đứng dậy đi tới trước mặt hai người: “Bác sĩ đã nói con hồi phục rất tốt, không cần ăn kiêng.”
Cô nắm tay ba mình làm nũng, nhưng Cố Nghiệp Minh lại nghiêm mặt: “Con còn nói à! Nếu không phải do con ham chơi không chú ý, ba có phải lo lắng không? Còn liên lụy đến Hoài Khang.”
Cố Thi Anh lè lưỡi.
Lưu Hoài Khang cũng đi tới, khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai, một tay đút túi quần, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
“Cháu chào bác Cố.”
Cố Nghiệp Minh gật đầu, khẽ than: “Thi Anh thuộc nhóm máu đặc biệt, cũng may nhờ có cháu tìm thấy người có cùng nhóm máu và thận hợp với nó, cháu giúp bác gửi lời cảm ơn đến người đó nhé.”
“Cảm ơn gì chứ, chắc chắn anh Hoài Khang đã cho cô ta tiền rồi.” Cố Thi Anh khoác tay Cố Nghiệp Minh, bĩu môi nói: “Ba vẫn nên quan tâm đến con gái ba này, con gái ba đói rồi!”
“Người ta đã dùng một quả thận để cứu mạng con, có thể dùng tiền để bù đắp được sao?” Cố Nghiệp Minh xoa đầu con gái: “Sau này nếu con có gặp người ta phải biết nói tiếng cảm ơn, có biết không?”
Cố Thi Anh chề môi: “Con biết rồi!”
Lưu Hoài Khang nghe vậy thì ánh mắt trầm xuống, trong lòng cũng có chút phiền muộn.
Khiết Ninh không chỉ mất đi một quả thận mà lúc đó cô còn đang mang thai, nhưng vì cuộc phẫu thuật mà không thể không bỏ đứa bé, cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, tiền không thể bù đắp đủ được.
Bà Cố lên tiếng đúng lúc, mỉm cười bảo mọi người đi ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.
Đảo mắt đã thấy Lưu Hoài Khang thất thần, bà Cố nhẹ giọng hỏi: “Hoài Khang, cháu sao vậy?”
“Cháu không sao?” Lưu Hoài Khang thu lại vẻ mặt.
Năm nay Cố Thi Anh 22 tuổi, nhưng do được nuông chiều từ nhỏ nên giống một cô gái chưa trưởng thành, vừa mới khỏe lại đã muốn đi Canada du lịch.
“Con đúng là làm loạn?” Đối mặt với cô con gái duy nhất, Cố Nghiệp Minh không nỡ mắng nặng lời: “Ba đã nói với truyền thông rằng sẽ tổ chức sinh nhật cho con, lúc đó sẽ tiện thể tuyên bố chuyện đính hôn giữa con với Hoài Khang!”
“Đính hôn sao? Con không muốn đâu!” Cố Thi Anh nghe thấy sắp đính hôn thì không vui: “Con mới 22 tuổi, hơn nữa anh Hoài Khang cũng phải quản lý công ty, chuyện này để mấy năm nữa rồi nói sau.”
Sắc mặt Cố Nghiệp Minh trầm xuống: “Thi Anh, con không thể vì Hoài Khang thích con mà làm như vậy! Huống hồ chỉ đính hôn mà thôi, ba không bảo các con phải kết hôn ngay.”
“Con đâu có, con chỉ nghĩ cho anh Hoài Khang thôi!” Cố Thi Anh nói, đi tới kéo tay Lưu Hoài Khang làm nũng: “Anh Hoài Khang, anh nói xem đúng không? Công ty mới là chuyện quan trọng nhất.”
“Thi Anh!” Cố Nghiệp Minh khẽ quát, giọng điệu càng không vui.
Lưu Hoài Khang lớn lên từ nhỏ cùng Cố Thi Anh, Cố Nghiệp Minh nhìn thấy hết sự dung túng của Lưu Hoài Khang dành cho Cố Thi Anh, hơn nữa nhà họ Lưu tiềm lực mạnh, việc hai nhà kết thông gia không hề có hại.
Hơn nữa, bản thân Lưu Hoài Khang rất ưu tú, không biết có bao nhiêu cô gái nhà danh giá thương nhớ cậu ta, ông sợ rằng nếu con gái mình làm chuyện quá đáng sẽ đánh mất một người đàn ông tốt thế này.
“Cháu sắp tới dự định mở một chi nhánh mới ở Singapore, quả thực cũng hơi bận.” Lưu Hoài Khang lên tiếng, ánh mắt lạnh nhạt không gợn sóng: “Chuyện đính hôn để nói sau đi ạ, tổ chức sinh nhật cho Thi Anh trước.”
Cố Thi Anh thấy Lưu Hoài Khang đứng về phe mình thì cười đắc ý, cười hì hì với ba mình: “Ba xem, là tự anh Hoài Khang nói, không phải con nói đâu nhé!”
Cố Nghiệp Minh lắc đầu bất đắc dĩ.
Lúc ăn cơm, Cố Nghiệp Minh mấy lần định nhắc chuyện vợ trước của mình với bà Cố, nhưng khi thấy người vợ dịu dàng ấy, ông quyết định để sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi sẽ nói với người nhà sau.
Lúc này, người giúp việc vội vàng đi vào, hoang mang nói: “Ông chủ, bà chủ, cảnh sát vừa gọi điện tới nói, trợ lý Triệu đã xảy ra tai nạn trên đường…”