Đối với việc Cố Thi Anh tùy hứng làm bậy, anh cũng đã tập mãi thành thói quen, bây giờ đến nhà họ Cố ăn cơm đối với anh mà nói dường như chính là làm theo thông lệ, mà Cố Thi Anh không ở bên cạnh ngược lại anh còn cảm thấy thoải mái hơn.
"Hoài Khang, cháu ăn nhiều một chút, đây là cá kho bác đặc biệt làm cho cháu."
Bởi vì Cố Thi Anh, thái độ của Trương Bội Bình đối với Lưu Hoài Khang vẫn luôn vô cùng hiền lành, cũng coi như là bù lại cho con gái mình.
Lưu Hoài Khang khẽ vuốt cằm, chậm rãi ăn thử.
Giống như ngày thường, Cố Nghiệp Minh và anh hàn huyên trò chuyện một ít chuyện trên phương diện làm ăn, cơm ăn được một nửa, trợ lý của Cố Nghiệp Minh bỗng nhiên gọi điện thoại đến nói công ty có việc cần ông ta phải đến xử lý, ông ta đành phải vội vàng rời đi,
Trên bàn ăn cũng chỉ còn lại hai người Lưu Hoài Khang và Trương Bội Bình.
Trương Bội Bình dăm ba câu liền lại đem chủ đề kéo tới trên người con gái: "Con nhóc Anh Anh này cũng chỉ là tính tình kém một chút nhưng thật ra vẫn là đơn thuần, cảm xúc đều viết lên mặt, tính cách khá phóng khoáng, cũng rất dễ dụ."
"Ừm."
"Cháu và nó cùng nhau lớn lên nên biết rõ tính tình của nó, nhà họ Cố chúng tôi dù sao cũng chỉ nhận một mình cháu làm con rể, chờ hai đứa kết hôn, Cố thị và Phong Hành cũng đều là một nhà."
Lúc nói đến chỗ này, Lưu Hoài Khang gác lại đũa, mặt mày thâm thúy dần dần ngưng tụ lại mấy phần đạm mạc: "Bác gái, Cố thị là Cố thị, Phong Hành là Phong Hành, phát triển kinh doanh theo hai hướng khác nhau, cưỡng ép dung hợp làm một không phải là toán cộng, mà là phép trừ, cho nên cứ xem như cháu và Thi Anh kết hôn cũng sẽ không có gì thay đổi."
"Còn nữa, Thi Anh làm ra nhiều chuyện khác người cháu đều có thể tiếp nhận, sau khi kết hôn cũng sẽ không thay đổi hướng đi của cháu và cô ấy, chỉ có một việc là cháu không muốn bất luận kẻ nào can thiệp vào chuyện của bọn cháu."
Nghe nói như thế, nụ cười trên mặt Trương Bội Bình dần dần ngưng trệ, đường cong ở khóe miệng đã vô cùng miễn cưỡng.
"Bác không rõ cháu đang nói cái gì."
"Bác gái, cháu nghĩ cháu đã nói đủ rõ ràng."
Ánh mắt Lưu Hoài Khang có chút lạnh, như có như không đảo qua trên mặt Trương Bội Bình, giống như gió lạnh quất vào mặt.
Đều là người thông minh, không cần lời nói quá rõ ràng, Lưu Hoài Khang đang cảnh cáo bà ta cái gì thật ra trong lòng bà ta đã biết hết sức rõ ràng, rõ ràng sai không phải là bà ta càng không phải là Cố Thi Anh, nhưng thái độ Lưu Hoài Khang cho bà ta lại hết sức khí thế ép người, làm cho lòng người trống rỗng.
"Hoài Khang, đã nói đến mức như vậy, vậy bác chỉ có thể cho cháu xem thứ này, để cho cháu biết không phải bác đang can thiệp vào cuộc sống của cháu, mà là đang giúp cháu sớm nhận rõ bộ mặt thật của một số người."
Vẻ mặt Trương Bội Bình nghiêm túc đưa ra một bản hợp đồng.
Lưu Hoài Khang ở tờ cuối cùng của hợp đồng thấy được chữ ký của Khiết Ninh, chữ viết rồng bay phượng múa mười phần tiêu sái đúng là chữ ký của cô.
"Hoài Khang, bác biết đàn ông đều dễ dàng bị con gái trẻ tuổi xinh đẹp lại biết chủ động mê hoặc, bây giờ những cô gái như thế này đại học cũng còn chưa tốt nghiệp nhưng trong đầu đã nghĩ đến tìm một người đàn ông có tiền để nuôi nửa đời sau cho các cô ấy, ngoài miệng nói là tình yêu thật sự nhưng thật ra chính là yêu tiền mà thôi."
"Thật sao?"
"Đây chính là chữ ký tự cô ta ký lên, giao dịch chuyển tiền mười lăm tỉ ngân hàng đều lưu lại, cháu xem đi, mười lăm tỉ cô ta mới chịu rời khỏi cháu, cô gái như vậy sao có thể thật lòng với cháu, như thế này sẽ không dài lâu."
"Ý của bác là, cô ấy chỉ yêu tiền của cháu?"
"Điều đó còn phải nói sao?"
"Nếu như cháu không có tiền, cô ấy ngay lập tức sẽ rời bỏ cháu?"
"Loại phụ nữ này đều như vậy, đến lúc đó chạy so với người khác còn nhanh hơn."
Lưu Hoài Khang chậm rãi khép lại cặp tài liệu, sắc mặt hoàn toàn tỉnh táo như trước đây: "Vậy bác thì sao, nếu như cháu không có tiền thì còn gả Thi Anh cho cháu không?"
Dường như anh đang hỏi một việc hết sức bình thường.
Trương Bội Bình ngẩn người, dường như không nghĩ tới Lưu Hoài Khang xưa nay luôn lý trí khách quan sẽ hỏi một vấn đề như vậy, bà ta sững sờ nên đã bỏ qua thời gian trả lời tốt nhất, bộc lộ suy nghĩ trong lòng của bà ta chân thật nhất.
Lưu Hoài Khang lơ đễnh: "Bác gái, thực ra cháu chưa từng trông cậy vào những thứ vớ vẩn đó."
Trương Bội Bình há to miệng, mấy lần cũng không biết nên nói cái gì.
Đàn ông thích phụ nữ, nếu như không phải vì tình cảm thì chính là hướng về phía tuổi trẻ xinh đẹp, nếu là tuổi trẻ xinh đẹp thì cuối cùng đến một ngày nhan sắc cũng sẽ tàn phai, Lưu Hoài Khang đây là đang ẩn ý nói cho bà ta, chuyện bà ta lo lắng sẽ không xảy ra, sự tồn tại của Khiết Ninh không ảnh hưởng được đến Cố Thi Anh.
Cho nên cái này đồng thời cũng có một cái ý khác, chính là có ý bảo bà ta không nên tiếp tục can thiệp vào đó nữa.
"Bác gái, hợp đồng này cháu sẽ mang đi."
"Ăn thêm chút nữa đi, để bác gọi Anh Anh xuống."
"Không cần đâu, không nên ép cô ấy."
Mặt Lưu Hoài Khang không thay đổi lau lau tay, cầm lấy hợp đồng rời đi.
Nhìn bóng dáng biến mất ở cửa ra vào, sắc mặt Trương Bội Bình càng ngày càng âm trầm: "Bang" một tiếng, trực tiếp đập vỡ bộ chén dĩa trong tay.
Cố Thi Anh đang nằm thất hồn lạc phách trên giường, từ tối hôm qua tự tin mười phần đến bây giờ nổi nóng không thôi, dường như trải qua sự thất bại lớn nhất từ lúc sinh ra đến bây giờ.
Khiết Thành vậy mà không thèm trả lời cô ta, mục tin nhắn kia cô ta gần như đã nhìn sắp mòn đi nhưng vẫn không có một chút động tĩnh.
Cậu nhóc kia rõ ràng chính là một cậu bẻ cái gì cũng không hiểu, nhìn dáng vẻ còn nhỏ mình hai ba tuổi, vậy mà lại có hành động như vậy, chẳng lẽ là cao thủ cưa gái?
Thậm chí đến bây giờ Cố Thi Anh cũng không nguyện ý thừa nhận, cậu nhóc kia chính là không thèm để mắt tới cô.
Đang nghĩ ngợi, một tiếng đập cửa truyền đến, một giây sau Trương Bội Bình trực tiếp đẩy cửa đi vào: "Hoài Khang đi rồi."
"Đi thì đi, lần sau con sẽ nói với anh ấy chuyện con sửa chữa quán bar kia vậy."
"Cố Thi Anh!" Trương Bội Bình chợt gọi tên đầy đủ của cô ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Lúc nào con cũng chỉ biết quán bar của con thôi, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, không được ỷ vào Hoài Khang chiều chuộng thì con muốn làm gì thì làm, chuyện tình cảm là phải quan tâm lẫn nhau, con có thể để ý một chút hay không?"
Cố Thi Anh vẫn như cũ chưa phát hiện ra mẹ mình đang tức giận, thuận miệng nói: "Mẹ cũng đã nói là từ hai phía, dưa hái xanh không ngọt, con thật sự chỉ coi anh Hoài Khang là anh trai mà thôi, mọi người nhất định phải bắt con lấy anh ấy con cũng đã đáp ứng rồi, còn muốn thế nào nữa?"
"Con..."
Trương Bội Bình tức giận tới mức sác mặt tím đen: "Con không muốn gả cho Hoài Khang thì con muốn gả cho ai? Con nói ngoài Hoài Khang ra còn ai có điều kiện tốt như vậy?"
Nói đến đây, Cố Thi Anh bỗng nhiên nghiêm túc suy nghĩ: "Con cảm thấy chỉ cần tìm một người toàn tâm toàn ý tốt với con, yêu con chiều chuộng con vô điều kiện mà con cũng thích anh ấy là đủ rồi."
"Đây là điều kiện gì? Anh Anh, con đừng nói với mẹ là con bị mấy thằng khốn nghèo kiết xác chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt lừa gạt đấy nhé."
Cố Thi Anh lẩm bẩm một câu: "Con ngược lại thật sự muốn được lừa gạt đấy, nhưng người ta cũng không cho con cơ hội này đâu."
"Con nói cái gì?"
"Ôi trời không có gì, mẹ, mẹ mau đi ra đi, con muốn đi ngủ."
"Mấy giờ rồi mà con còn đi ngủ."
"Mẹ không đi ra à? Vậy con đi ra ngoài."
Nói xong Cố Thi Anh liền xoay người, trực tiếp rời khỏi phòng ngủ, Trương Bội Bình suốt ngày nhắc tới chuyện của Lưu Hoài Khang với cô ta, cô ta cũng hoàn toàn là vào lỗ tai trái ra lỗ tai phải, thay giày cầm túi sách liền đi ra ngoài.
…
"Đến đây, cảnh quay thứ hai, bắt đầu."
Dưới phông màn màu xanh lá cây, Khiết Ninh đang quay cảnh ngã xuống sườn núi, quạt máy vẫn luôn thổi gió làm bay váy, trong phim trường nhiệt độ cao hơn bốn mươi độ nên gió thổi ra cũng đều là gió nóng, các diễn viên đều nóng đến mức diễn không được, NG mấy lần, một cảnh quay cũng mãi không thể quay xong.
"Cắt."
Sau khi đạo diễn hô một tiếng, Khiết Ninh được chậm rãi thả xuống, cô chủ động đi đến máy quay phim xem lại cảnh quay: "Cảnh này quay một lần là được, cảm xúc của đàn anh Thẩm rất đúng, ánh mắt của Khiết Ninh cũng đạt."
"Lại một lần nữa đi" Khiết Ninh vẫn chưa hoàn toàn hài lòng: "Đạo diễn, tôi muốn đem cảnh tôi rơi xuống núi quay lại một chút, lần vừa rồi động tác giống như hơi thái quá, lần này tôi sẽ cố gắng hơn một chút."
Diễn viên chủ động đưa ra sáng kiến cho cảnh quay, đây là chuyện vui mừng mà đạo diễn nào cũng thích nghe nhất, đạo diễn rất sảng khoái đáp ứng: "Được."