• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiệt độ xung quanh giảm xuống trong tức khắc.

Ánh mắt của người đàn ông thay đổi, lạnh lùng gọi tên của cô: “Khiết Ninh.”

Khiết Ninh vội vàng rời tầm mắt đi, nhưng giọng nói vẫn không tốt như cũ: “Tôi có người chăm sóc rồi, không làm phiền tổng giám đốc Lục, ngài vẫn nên đi chăm sóc người cần chăm sóc đi.”

Lưu Hoài Khang cười lạnh: “Cô muốn nói cái gì?”

Khiết Ninh không tin là anh không hiểu ý của cô, giễu cợt nói: “Nếu như không phải là tối hôm qua tôi chắn đạn cho tổng giám đốc Lục, chắc là tổng giám đốc cũng không đối xử với tôi bằng con mắt khác đi.”

Sắc mặt Lưu Hoài Khang càng lạnh lùng hơn.

Không đợi anh mở miệng, Khiết Ninh lại cười nói tiếp: “Chắc là tổng giám đốc Lục cũng hiểu rõ tôi là loại người gì, muốn đền bù cho tôi, vậy cứ trực tiếp ra giá đi, hai trăm bốn mươi tỷ thì sao?”

Gương mặt tái nhợt mang theo một nụ cười xinh đẹp, mạng sống của anh cũng còn đáng tiền hơn hai trăm bốn mươi tỷ.

Khiết Ninh biết sở dĩ Lưu Hoài Khang có mặt ở đây, cũng chỉ là vì chút áy náy kia mà thôi.

Cô không thể hiểu rõ quan hệ của hai người, nhưng sau khi nói ra lời này, trong lòng vẫn có cảm giác buồn bực.

Lưu Hoài Khang đã khôi phục vẻ lạnh lùng bình thường, bỗng nhiên ngồi ở mép giường, nâng cằm của cô lên: “Không tồi, còn rất tự giác hiểu bản thân.”

Trái tim của Khiết Ninh tự nhiên lại nhảy một cái, muốn lắc đầu thoát khỏi trói buộc của anh.

Cũng không đợi cô kịp phản ứng, người đàn ông vậy mà lại cúi đầu xuống hung hăng cắn cô.

Cô trợn to mắt, bả vai bị đè chặt lại, căn bản cũng không phản kháng được.

Sức lực của người đàn ông quá lớn, rất nhanh, cô liền nếm được một mùi tanh.

“Ô ô.” Cô kêu lên.

Lưu Hoài Khang cũng không hề buông ra, ngược lại càng dùng sức thêm.

Cánh môi đau rát, giống như ngâm trong ớt nóng.

Mấy phút sau anh mới buông ra.

Khiết Ninh tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh đối xử với người đã cứu mạng mình như vậy hả?”

Như vậy thì làm sao cô gặp người khác được.

Lưu Hoài Khang lại siết chặt cằm của cô một lần nữa, từ trên cao nhìn xuống: “Đừng có suy nghĩ khiêu khích tôi, tôi có thể cho cô tất cả, cũng có thể để cho cô không còn gì.”

Ngón tay của người đàn ông trượt xuống phía dưới, ấn một cái lên chỗ đau của cô, rồi rời đi.

Cô hít vào một ngụm khí lạnh, cuối đầu nhanh chóng thu lại vẻ đau xót trong con ngươi, chắc là người ta cũng không hề thấy áy náy.

Cô không thèm quan tâm.

Vụng về cầm lấy muỗng, múc cháo chậm rãi đưa vào miệng, giống như đứa nhỏ mới học ăn cơm.

Lưu Hoài Khang chỉ đứng ở một bên, cũng không đi lên giúp đỡ.

Ở bên ngoài phòng bệnh, sau khi Khiết Thành đến nhà vệ sinh trở về, như ăn trộm mà dựa vào cửa lén lút nhìn vào bên trong.

Lúc nãy cậu đã cảm thấy kỳ lạ, bây giờ nhìn nhìn lại càng không hiểu hơn.

Không phải là người đàn ông cao lớn đẹp trai này đến để chăm sóc chị của cậu à, chẳng lẽ không phải là có ý với chị của cậu chứ, sao cậu vừa đi liền đứng khoanh tay nhìn rồi?

Lần trước chị nói chia tay với bạn trai, thấy cũng không sao, nhưng Khiết Thành vẫn cảm giác trong lòng của chị hẳn rất khó chịu. Tuổi của cô cũng không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, nếu có thể tìm một người bạn trai đáng tin cậy, kết hôn rồi sinh con, mẹ biết được cũng nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ.

Khiết Thành đã bắt đầu suy nghĩ chuyện hôn nhân cho Khiết Ninh.

Khiết Thành thật sự nhìn không nổi nữa, nhanh chóng đi vào phòng bệnh.

“Chị, để em giúp chị.” Nói xong, ánh mắt lại đảo tới đảo lui trên người Lưu Hoài Khang vài lần, người đàn ông này không được, không có chút nào gọi là người galăng tử tế.

Chờ Lưu Hoài Khang vừa đi khỏi, Khiết Thành liền tiến tới bên người Khiết Ninh: “Chị, miệng của chị sao vậy?”

“Vừa rồi húp cháo không cẩn thận cắn trúng.” Ánh mắt Khiết Ninh bối rối đảo lung tung.

“À.” Khiết Thành nghi ngờ nhìn chằm chằm cô: “Quan hệ của chị và tổng giám đốc Lục là như thế nào, có phải là anh ta có ý với chị không?”

“Em nói bậy bạ cái gì đó, chị và anh ta không có gì cả, chính là trước kia chị đã giúp anh ta một chuyện, trong lòng của anh ta vẫn rất cảm kích chị.” Cô đây cũng không tính là nói dối, dù gì cô đã dùng đứa nhỏ và cô giúp vợ chưa cưới yêu quý của anh ta một lần.

Trong mắt Khiết Ninh xuất hiện vẻ đau xót, cô nói lảng sang chuyện khác: “Gần đây chị cũng không kiểm tra tình hình học tập của em, ôn tập thế nào rồi?”

Khiết Thành lại không muốn cứ mơ hồ mà bỏ qua vấn đề này: “Thật sự cũng chỉ như vậy à. Chị, em cảm thấy tổng giám đốc Lục này cũng không đáng tin cậy, nếu như chị muốn tìm bạn trai thì nhất định phải nói cho em biết, em thay chị kiểm tra một chút.”

“Em kiểm tra giúp chị à? Chính mình vẫn là một con gà con, em kiểm tra thế nào?” Khiết Ninh liếc mắt về phía cậu.

“Em là đàn ông, em hiểu rõ đàn ông hơn chị. Đúng rồi, sao chị lại xảy ra tai nạn xe?”

Sửng sốt một chút, Khiết Ninh chợt hiểu được đây là bọn Trần Nhạn đã tìm cớ: “Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi, có con mèo đột nhiên lao ra đường, chị dừng xe, xe ở đằng sau vừa lúc húc tới.

Khiết Thành cũng không nghi ngờ gì, chỉ dặn dò cô về sau lái xe nhất định phải cẩn thận

Đồng thời lúc đó ở nhà họ Cố, Cố Thi Anh vừa mới bước vào cửa, liền bị Trương Bội Bình kéo đến ngồi trên ghế sofa.

“Gần đây sao cứ chạy loạn ở bên ngoài, không phải là đã nói với con chuyện chuẩn bị tiệc sinh nhật rồi hả.”

Cố Thi Anh trở tay kéo lấy cánh tay của bà ta, nũng nịu, thật ra cũng có suy nghĩ trong lòng: “Mẹ, mấy chuyện này, không phải mẹ giúp con chuẩn bị là được rồi ư, mẹ gấp gáp kêu con quay về không phải là vì nói mấy chuyện này chứ.”

“Hừ, nếu không gấp thì con chịu trở về à.”

Vậy cũng không có chuyện gì nữa rồi, Cố Thi Anh cảm thấy rất tiếc nuối, ban đầu còn muốn đi gặp người lớn trong nhà.

“Anh Anh.” Trương Bội Bình cau mày, liên tiếp gọi Cố Thi Anh hai lần.

“A, mẹ, mẹ nói đi, con đang nghe đây.” Cố Thi Anh dẹp suy nghĩ qua một bên.

Lúc này Trương Bội Bình mới phát hiện sắc mặt của cô ta không được tốt, trong nháy mắt liền có chút lo lắng: “Có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”

“Con không sao, vẫn ổn.” Mặc dù có chút mỏi mệt, nhưng cô ép mình phải giữ vững tinh thần, nhất định không thể để cho mẹ phát hiện manh mối gì.

“Mấy ngày nay con cũng không chịu ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ, chờ đến tiệc sinh nhật hôm đó, ba con sẽ tuyên bố con và Lưu Hoài Khang chính thức đính hôn.” Trương Bội Bình hy vọng Cố Thi Anh và Lưu Hoài Khang tranh thủ thời gian kết hôn, như vậy cũng coi như bà ta bớt lo lắng hơn.

“Mẹ, con cũng không phải là tù nhân.” Cố Thi Anh làm gì đồng ý, cô ta và Khiết Thành khó khăn lắm mới tiến triển một chút, nhất định phải thừa cơ hội này mà nắm bắt được cậu.

Trường Bội Bình nhăn mặt: “Nghe lời.”

Cố Thi Anh còn muốn phản đối, nhưng khi đối diện với ánh mắt nghiêm khắc của Trương Bội Bình, không cam lòng cúi đầu xuống. Cô thật sự sợ chọc giận bà ta, nếu vậy sẽ bị giam vào phòng, dù sao đợi cô ra ngoài, cô cũng có thể vụng trộm chuồn đi.

“Vậy con trở về phòng trước.” Cố Thi Anh đứng lên, lại cảm giác trước mắt bỗng tối sầm, cơ thể lung lay liền ngã xuống ghế sofa.

Trương Bội Bình giật mình la lên một tiếng, vội vàng đỡ lấy cô ta: “Anh Anh, con sao vậy?”

Cố Thi Anh khôi phục lại trạng thái, lắc đầu: “Có thể là do tối hôm qua con không nghỉ ngơi tốt.”

Trương Bội Bình cũng không dám chủ quan, lập tức kêu người giúp việc gọi bác sĩ tới nhà.

Cố Thi Anh rủ tầm mắt xuống, làm sao bây giờ, nhất định không thể gặp bác sĩ được.

Không được, cô nhất định phải nghĩ cách để vượt qua.

Ánh mắt di chuyển nhanh như chớp, sau đó sáng rực lên, có rồi.

Cô ta thừa dịp Trương Bội Bình đi rót nước cho cô ta, lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Hoài Khang: “Anh Hoài Khang, anh có thể để cho Trần Nhạn lập tức tới nhà em không? Nói là đến chở em đi thử đồ cưới.”

“Được.” Lưu Hoài Khang cũng không hỏi gì, đồng ý.

Cố Thi Anh cũng không nghi ngờ, dù sao từ trước đến giờ Lưu Hoài Khang đều đồng ý tất cả yêu cầu của cô ta.

Nhưng Lưu Hoài Khang lại đoán được mục đích của cô ta, có thể là cô ta không muốn để cho người nhà của mình biết chuyện mình đã truyền máu.

Thế là Trần Nhạn còn chưa đến bệnh viện, liền thay đổi phương hướng, chạy đến nhà họ Cố.

Anh ta đến trước bác sĩ, thấy Trường Bội Bình liền nói mục đích của mình đến đây.

Trương Bội Bình lo lắng cho sức khỏe của Cố Thi Anh: “Nếu không thì đổi sang ngày mai đi.”

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con để cho trợ lý Trần đưa con đến bệnh viện trước, chẳng lẽ mẹ còn không yên lòng hả?” Cố Thi Anh lắc lắc tay của Trương Bội Bình.

Trương Bội Bình cũng không chịu nổi cô cứ liên tục làm nũng, nhìn thấy tinh thần của cô đã rất tốt, đành phải thỏa hiệp.

Cố Thi Anh cũng có thể coi là trốn được một kiếp.

Bên trong phòng bệnh, Khiết Ninh nhàm chán ngẩn người nhìn lên trần nhà.

Khiết Thành đã bị cô kêu về đi học, trong phần bệnh chỉ còn lại một mình cô.

Vết thương của cô tương đối nghiêm trọng, cần phải nghỉ ngơi một tuần lễ mới có thể hồi phục được, mà hai ba ngày sau không thể hoạt động, cũng chỉ có thể nằm im đó.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, cô hơi nghiêng đầu, nhìn thấy là Trần Nhạn, giống như nhẹ nhõm mà thở phào một hơi, nhưng trong ngực vẫn bị đè nén đến hoảng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK