Cố Thi Anh không kìm được cơn giận dữ: "Bảo vệ đâu? Gọi bảo vệ lên đây, lột sạch đồ cô ta ra cho tôi."
Khiết Ninh vốn định nhẫn nhịn không nói gì nhưng nghe thấy câu nói đó lập tức siết chặt tay lại, ném chiếc muôi đang cầm trong tay vào nồi, tiện tay tắt bếp đi ra, giọng không mấy vui vẻ: "Không phải cô hỏi tôi là ai sao? Tôi có tên đầy đủ nhé, Khiết Ninh."
"Tôi quan tâm cô tên gì à?"
Cố Thi Anh quen thói hống hách, sau khi tức giận đáp trả bỗng nhiên cô nhận thức được giọng nói này quen quen, lập tức sắc mặt cô trở nên khó coi: “ Là cô? Cô là người phụ nữ nghe điện thoại hôm đó."
"Chính là tôi."
Khiết Ninh thản nhiên thừa nhận: “Chị Cố đây có gì chỉ giáo?"
"Cô ra ngoài dụ dỗ bạn trai người khác mà vẫn còn tỏ ra nghênh ngang kiêu ngạo, đồ vô liêm sỉ."
"Tôi lại nghĩ cô đang khen tôi đấy."
Khiết Ninh vẫn không mảy may biến sắc: "Thay vì chị Cố rảnh rang ở đây nhờ người lột sạch đồ tôi cho hả giận, chi bằng nghĩ cách buộc chặt bạn trai của cô thì hơn, đừng có để anh ta sổng ra ngoài nghẹo hoa bắt bướm."
Cố Thi Anh nổi giận đùng đùng: "Việc cô thành người thứ ba lại thành lỗi của tôi đấy à?
"Tôi đâu có nói vậy, năng lực hiểu biết của chị Cố thật khiến người ta kinh ngạc."
" Cô…. "
Cố Thi Anh vô cùng tức giận, vung tay lên muốn đánh người. Khiết Ninh ở trong tổ phim đã quen mấy cảnh như thế này, cô phản ứng rất nhanh túm được cổ tay của Cố Thi Anh trước khi bàn tay của cô ta đáp xuống mặt mình, rồi hất mạnh ra không khách khí.
Cố Thi Anh lảo đảo ngã huỵch xuống đất, không tin nổi mà hét lên: "Cô dám đẩy tôi!"
Đúng lúc đó, Lưu Hoài Khang từ cửa bước vào, mặt biến sắc: "Có chuyện gì vậy?"
Nghe thấy tiếng của Lưu Hoài Khang, Cố Thi Anh lập tức quay đầu lại ấm ức gào khóc lên: "Anh Hoài Khang, người đàn bà này bị sao vậy? Cô ta dám đẩy em, đúng là vô liêm sỉ!"
Lưu Hoài Khang bước đến đỡ cô ta đứng dậy, nhìn Khiết Ninh: "Trần Nhạn, đưa Khiết Ninh về tổ phim."
Anh ta không nói gì thêm, chỉ quan tâm vỗ về vị hôn thê bảo bối.
Khiết Ninh vẫn đứng đó, cô chỉ cảm thấy quá đỗi nực cười, sự ấm áp quyến luyến dành cho người đàn ông không dễ có được giờ tan biến ngay trong khoảnh khắc đó, chân tay cô lạnh ngắt.
Cũng đúng, người ta danh chính ngôn thuận, còn mình thì giống như Cố Thi Anh nói là một kẻ thứ ba vô liêm sỉ.
"Không cần, tôi tự lái xe đến."
Cô không nói gì thêm quay người đến phòng ngủ thay đồ, cầm lấy túi xách rồi rời đi. Lưu Hoài Khang ôm vai Cố Thi Anh an ủi, nhưng ánh mắt của anh lại đặt nơi chiếc bàn bếp trong phòng đang thu dọn dở, trên chiếc bàn sứ trắng sạch sẽ kia đặt hai đĩa quả trứng ốp la. Từ khi gặp Cố Thi Anh ở tập đoàn Phong Hành, đã nhiều ngày Khiết Ninh không liên lạc với Lưu Hoài Khang và đối phương cũng vậy.
Nhưng dạo gần đây cô rất gắng sức làm việc, công việc cũng rất bận rộn.
Sau khi sự việc lan tràn trên mạng, trong rủi có may, số lượng người hâm mộ tăng lên rất nhiều, các hợp đồng phim ào ào được gửi đến, mặc dù thù lao cao nhưng kịch bản hay không nhiều, cho nên đại đa số bị Tô Mẫn đứng ra từ chối, chỉ giữ lại vài hợp đồng làm người đại diện: "Tranh thủ bây giờ đang được quan tâm lớn, chúng ta nhất định phải lựa kịch bản tốt, không được nhận bừa, chị không phải lo gì hết, trước mắt cứ quay cho tốt bộ phim này, còn việc thời gian rảnh rỗi sau này thì để em sẽ nghiên cứu vài chương trình thực tế."
Sau khi kết thúc công việc, Tô Mẫn đưa cho Khiết Ninh kịch bản mới sửa từ tổ biên kịch: “Chị Ninh, đây là kịch bản mới."
"Ừ." Khiết Ninh vươn vai một cái, nằm trên chiếc sofa của khách sạn lật xem kịch bản: “Bản này cũng không sửa nhiều nhỉ, không có khác biệt mấy so với bản gốc."
"Ừm, em đã đối chiếu kịch bản mới này với bản cũ, đã lược bỏ cảnh thân mật rồi."
"Tại sao chứ?" Khiết Ninh càu nhàu ngồi dậy: "Em cũng không rõ lắm, nhưng ngày mai có diễn viên mới đến tổ phim, theo em thấy có thể là lo cho diễn viên mới, cậu ta tên là Hồ Thành Dương, trong kịch bản em thấy phần diễn của nam phụ thứ ba này được thêm vào rất nhiều, có vẻ lai lịch của người này không phải vừa đâu."
"Nam phụ thứ ba?"
Khiết Ninh nhìn Tô Mẫn: "Lai lịch không phải dạng vừa? Hình như chị chưa từng nghe qua người này trước đây."
"Chị ở tổ trang phục nói với em là cậu ta mới có 17 tuổi, mới vào nghề,hình như còn là người đầu tư cho bộ phim, chị ấy nói cậu ta có người chống lưng."
Nghe nói vậy, Khiết Ninh gật gật đầu ngẫm nghĩ.
Trong giới giải trí, có người chống lưng diễn viên nữ, ắt có người chống lưng diễn viên nam, nói nó hỗn loạn kể cũng không sai chút nào, chuyện gì cũng có, nói khó nghe một chút nhưng đúng là con đường của diễn viên nam rộng mở hơn diễn viên nữ. Diễn viên nữ được đàn ông bao nuôi, diễn viên nam được đàn bà bao nuôi thì cũng không nói làm gì nhưng mà trường hợp được đàn ông bao nuôi lại khá nhiều.
Nghĩ đến đây, Khiết Ninh có chút đồng cảm với cậu thiếu niên mới đến, vẫn còn vị thành niên,nghĩ mà thấy buồn nôn. Nhưng nói lại, nếu không phải là cuộc sống ép thì ai sẽ bằng lòng để người khác nuôi? Hồi đó nếu mẹ cô không bị ung thư, không phải dùng hết tiền trong nhà, em trai lại bị tai nạn trở thành người thực vật cần một khoản tiền lớn để duy trì thì cô cũng chẳng tìm đến Lưu Hoài Khang? Có nhiều chuyện làm rồi cũng không hối hận được.
Đêm khuya.
Đèn trong văn phòng người quản lý công ty giải trí Điền Hoan vẫn sáng. Hạ Lâm có chút đau đầu nhìn danh sách nghệ sĩ của công ty, trong một lúc cô không chọn ra được ai có tiềm lực phát triển hơn hay người có thể hợp tác cùng có lợi với cô.
Cô làm quản lý cho Khiết Ninh thời gian gần hai năm, trong hai năm đó có Lưu Hoài Khang nâng đỡ, nguồn công việc đều đặn, làm gì cũng thuận lợi. Cô vốn nghĩ rằng Khiết Ninh đi theo con đường cô vạch sẵn thì sẽ đạt được thành tựu, bươc lên tầm cao mới nhưng không ngờ được cô ấy lại quay lại, các nguồn tài nguyên tốt nhất cũng tự nhiên được chuyển sang cho Khiết Ninh dưới sự ngầm đồng ý của Trình Lan. Tuy cô không coi trọng Khiết Ninh lắm nhưng cũng phải thừa nhận cô ấy thật sự có bản lĩnh, cứ im ỉm rồi bỗng quay về.
Gió thổi góc bản hợp đồng trên bàn bay bay, có người đẩy cửa đi vào: "Chị Lâm, muộn thế này rồi chị vẫn tăng ca à, chị đúng là cuồng công việc." Hạ Lâm ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Hồng Ngọc thì nhíu mày.
"Muộn rồi cô đến công ty làm gì?"
"Em vừa ghi hình xong chương trình tạp kỹ, nghe nói gần đây chị Lâm buồn phiền về việc dẫn dắt nghệ sĩ, tránh khỏi việc bị người khác cướp trước, em đến đây tự đề cử mình."
"Không phải cô đã có quản lý rồi sao?"
"Ai cũng muốn đổi lấy người quản lý có thể mang lại cho mình nhiều nguồn công việc, như chị Lâm đây cũng hy vọng có một người nghệ sĩ tiềm lực phát triển lớn?"
Triệu Hồng Ngọc là người có tiềm lực phát triển lớn nhất trong tất cả những nghệ sĩ mới ký hợp đồng của công ty, hầu như không cần người quản lý phải bận tâm, bản thân cô ta rất biết cách nắm chắc lấy nguồn công việc, quả thực là một nghệ sĩ rất đáng để dẫn dắt.
"Nhưng trước đó, em muốn biết một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Kim chủ đứng sau Khiết Ninh là ai?"
Khi nghe được câu đó, Hạ Lâm nhìn thật sâu vào mắt cô ta: "Thì ra cô đến đây là vì chuyện này? Sao vậy? Vẫn chưa từ bỏ?"
Triệu Hồng Ngọc và Khiết Ninh không hợp nhau, chuyện này gần như là công khai không còn là bí mật trong công ty giải trí Điền Hoan, chuyện "Khiết Ninh được bao nuôi" gây xôn xao dư luận trước đây cũng là do một tay cô ta đạo diễn dựng ra, công ty sớm đã có tin đồn.
"Cô ta năm lần bảy lượt đối đầu với em, lần này còn cướp mất vai nữ chính của em, cục tức này em nuốt không trôi."
"Tôi khuyên cô nên nuốt cục tức này xuống thì tốt hơn, cô cũng thấy rồi đó, không chỉ cướp mất vai nữ chính của cô, cô ta còn toàn mạng thoát ra khỏi nơi đầu sóng ngọn gió, cô ta đâu có phải là cô gái yếu đuối không hiểu sự đời."
Dù sao cũng dẫn dắt Khiết Ninh hai năm rồi, Hạ Lâm rất hiểu tính cách của nghệ sĩ mình quản lý,cô ta là người có thù tất báo, bề ngoài tỏ ra hòa hợp dễ sống nhưng thực chất là một người không dễ dây vào.
"Cũng là ỷ có người chống lưng thôi? Em muốn biết rốt cuộc đó là ai có bản lĩnh lớn bảo vệ cô ta như vậy. Nếu biết được em sẽ nắm lấy chứng cớ thực tế vạch trần cô ta, lẽ nào cô ta vẫn có thể theo nghề này nữa sao?"
"Cô nghĩ nhiều rồi, trừ phi bản thân em cũng không muốn theo nghề nữa, tôi nói cho cô biết là ai và cô cũng sẽ chẳng dám đi vạch trần cô ta đâu."