“Tôi ra ngoài lấy áo tắm cho anh.” Khiết Ninh muốn nhân cơ hội này đi ra ngoài thay áo ngủ, nhưng vừa đứng dậy, liền bị Lưu Hoài Khang kéo lại, cả người cô rơi vào bồn tắm, nằm trên người anh.
Hai tay Khiết Ninh bám chặt lên vai anh.
“Chuyện này, mấy ngày nay không thể…” Khiết Ninh dùng lực đẩy anh ra, cô vẫn chưa quên lời dặn dò ở bệnh viện, khoảng thời gian này cần phải bồi dưỡng thân thể, khẽ nói: “Em… đến tháng rồi…”
Cô biết Lưu Hoài Khang thích sạch sẽ, sau khi cô nói như vậy, nhất định anh sẽ không chạm vào cô.
Quả thật, Lưu Hoài Khang như bị người ta tạt một gáo nước lạnh, sắc mặt sầm lại, vẻ không vui nói: “Anh nhớ là cuối tháng trước em vừa đến kỳ xong mà, sao tháng này lại đến sớm vậy?”
Khiết Ninh gật đầu, quanh co nói: “Anh cũng biết là sức khỏe em không được tốt, vậy nên…”
“…”
Dưới sắc mặt âm u của người đàn ông, cô rời khỏi bồn tắm.
Sau khi Lưu Hoài Khang tắm xong, Khiết Ninh giúp anh thay áo tắm, khẽ làm nũng với anh, sắc mặt anh lúc này mới trở nên tốt hơn.
“Anh Lưu, anh đưa em đến Nam Thành làm gì?” Khiết Ninh vừa đấm lưng cho anh vừa hỏi: “Có chuyện gì muốn em giúp sao?”
Hai năm nay, thi thoảng cô sẽ cùng Lưu Hoài Khang đi tham gia một số buổi tiệc rượu.
Cô tưởng rằng lần này Lưu Hoài Khang lại muốn tìm cô giúp đỡ.
Lưu Hoài Khang không nói gì, chỉ đưa tay ra vén lại mấy sợi tóc của cô ra phía sau tai, cô có gương mặt xinh đẹp cùng với đôi mắt lúc nào cũng ngân ngấn nước.
Hai năm rồi.
Người phụ nữ này đi theo anh hai năm, từ một cô gái có thân hình giống như học sinh dần trở nên đẫy đà, quyến rũ hơn, khôn khéo, ngoan ngoãn, biết anh cần cái gì, chưa từng vượt qua quy tắc nào, khiến anh yêu thích không thôi.
Anh thích kiểu người dịu dàng nghe lời như vậy, chỉ cần không làm anh chán ghét, anh có thể nuôi như vậy mãi.
Chỉ là…
Nếu như không phải Tích Ân mang nhóm máu đặc biệt, Khiết Ninh lại cùng nhóm máu với cô ấy, hơn nữa mức độ phù hợp của thận là vô cùng cao thì anh cũng không muốn Khiết Ninh thực hiện cuộc phẫu thuật đó.
“Chẳng phải sức khỏe em không tốt sao, anh đưa em đi kiểm tra.” Nghĩ đến chuyện phẫu thuật, đối diện với Khiết Ninh, lời nói của Lưu Hoài Khang cũng thêm vài phần ấm áp: “Anh có một người bạn học y ở nước ngoài, bây giờ đang làm việc trong một bệnh viện ở Nam Thành, để anh nhờ cậu ấy khám cho em.”
Giọng nói dịu dàng của anh khiến Khiết Ninh cảm thấy được quan tâm mà lo sợ.
Hai năm nay, có đôi khi Lưu Hoài Khang đối xử với cô rất dịu dàng, chỉ là không có lần nào giống như bây giờ, ôm cô vào trong lòng, nói những lời ấm áp như vậy, so với bình thường giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Khiết Ninh khẽ đặt tay lên bụng, thầm nghĩ, nếu như đi kiểm tra sức khỏe, chuyện cô mang thai nhất định sẽ bị lộ, lúc đó thái độ của Lưu Hoài Khang sẽ như thế nào?
“Sao vậy, hửm?” Thấy Khiết Ninh không nói gì, người đàn ông khẽ véo má cô: “Không muốn đi?”
“Không phải.” Khiết Ninh cười, ôm lấy cổ anh, khẽ nói: “Anh Lưu tốt như vậy, quan tâm đến sức khỏe của em, sao em có thể không đi cho được, chỉ là em đang vui quá mà thôi.”
Chuyện mang thai, cứ đợi kiểm tra xong anh sẽ tự biết được.
Khiết Ninh vùi trong lòng Lưu Hoài Khang, không nhìn thấy được biểu cảm của anh, thậm chí cô không biết, lúc cô nói những lời này, ánh mắt người đàn ông khẽ buông xuống, đáy mắt khẽ lướt qua một tia tội lỗi.
Lúc Khiết Ninh đi đến trường quay, liền xem ngay lại camera tối qua.
Có điều bởi vì chỗ đó là góc chết trong nhà vệ sinh, người ra vào lại nhiều, cô căn bản không thể biết được ai đã đẩy mình lúc đó.
Khiết Ninh mới đến đoàn làm phim này, không quen biết nhiều người, cũng không biết đã ghi thù với ai, hơn nữa những lúc quay phim, Triệu Hồng Ngọc lại liên tục nhìn sang cô, cô cũng phần nào đoán được người đó là ai rồi.
Khiết Ninh cũng làm ngơ đi, đợi Triệu Hồng Ngọc đến nhà vệ sinh, cô liền đi theo.
Triệu Hồng Ngọc vừa bước vào một phòng, cô liền đổ hết nước rửa tay xuống ngay dưới gian phòng đó, làm xong liền hài lòng rời đi.