• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì?”

Hạ Lâm nhất thời buột miệng, nhíu mày.

“Chị nói như vậy là có ý gì?” Triệu Hồng Ngọc gạn hỏi: “Chị biết người này?”

Triệu Hồng Ngọc có quan hệ thân thiết với tập đoàn Cố thị, thường đem chuyện bác họ của mình là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Cố thị nói với mọi người, đây là điều khiến cô ta có thể ngẩng cao đầu trong ngành giải trí này, mà Lưu Hoài Khang lại là con rể của tập đoàn Cố thị, cô ta đương nhiên biết.

Hạ Lâm đột nhiên nghĩ đến ngày hôm đó ở sảnh lớn, có mặt của nhiều người như vậy, Khiết Ninh lại làm khó cô trước mặt nhiều người, ánh mắt cô lạnh đi vài phần, nhìn Triệu Hồng Ngọc: “Thật ra, nói cho cô biết cũng không sao cả.”

“…”

Ngày hôm sau.

Sáng sớm Khiết Ninh đã đến phim trường, vừa đến đã nghe thấy Thẩm Vũ Kiên đang nói mấy chuyện bát quái về một nam diễn viên, cô nghe cũng cảm thấy nhàm chán, tùy tiện lấy kịch bản lên đọc, hỏi Thẩm Vũ Kiên: “Có phải cô đang rảnh lắm không? Rảnh thì tập dượt lời thoại với tôi đi.”

Thẩm Vũ Kiên vẫn còn đang say sưa với bối cảnh thần bí của nam diễn viên mới đến: “Cô không tò mò à? Trợ lí của tôi vừa mới nghe thấy nhân viên phim trường gọi điện thoại, thái độ cung kính cực kì, mở miệng gọi một tiếng cậu Hồ, còn bảo cậu ta không cần vội, cứ nghỉ ngơi thêm rồi tới.

“Cậu?” Khiết Ninh ngơ ra.

“Nghe rõ rồi chứ.” Thẩm Vũ Kiên thở dài một hơi, cả người mềm oặt ngồi trên ghế: “Sợ nhất là phải đóng phim với mấy cô cậu chủ như vậy trong cái giới này, đợi mà xem, có thể quay xong bộ phim này đúng thời gian không còn chưa biết đâu.”

Lo lắng của Thẩm Vũ Kiên cũng không phải không có đạo lí, trong cái ngành giải trí này, bên đầu tư nhét người vào đoàn làm phim là chuyện thường thấy, cô này em nọ mà muốn đóng phim thì chỉ cần bảo biên kịch phát triển tiếp kịch bản, biên kịch mà sụp đổ thì diễn viên cũng đi tong theo.

Sắp đến giữa trưa, ‘cậu Hồ’ mới từ từ đến.

Đi theo là một chiếc xe chuyên dụng lớn, theo sau còn có thêm hai ba chiếc xe chở đồ ăn, còn treo một dòng biểu ngữ “Hồ Thành Dương” màu xanh lá cây, chở đầy những đồ tiện lợi, nước ngọt, đồ ăn.

Chàng trai mười bảy tuổi đẹp trai ngời ngời, hoàn toàn không giống với dáng vẻ tự cao tự đại mà Thẩm Vũ Kiên nói, vừa xuống xe liền gửi lời xin lỗi đến tất cả mọi người trong đoàn phim: “Xin lỗi các anh chị, em đến muộn, em mời mọi người ăn cơm.”

Một tiếng “các anh chị” ngọt như mía lùi, dường như trong phút chốc sương mù trong trường quay tan biến hết, sắc mặt đạo diễn đang thâm trầm cũng trở nên tốt hơn.

Có người nhận ra logo trên hộp cơm, cơm trưa này vậy mà được mua ở một nhà hàng sang trọng, nước uống đồ ngọt thì khỏi phải nói, cũng quá xa xỉ rồi đi.

Thẩm Vũ Kiên huých vào tay Khiết Ninh, nhìn người đang ở phía kia phân phát đồ uống, khẽ nói: “Ài, nhìn thấy không, vừa đến đã lôi kéo lòng người, có tiền thật tốt.”

Không đợi Khiết Ninh nói, cậu thiếu niên ở đằng kia đã mang hai túi đồ ăn qua đây, đưa cho Khiết Ninh và Thẩm Vũ Kiên mỗi người một túi: “Anh, chị, chắc vẫn chưa ăn cơm đâu nhỉ, đây là phần cho hai người.”

Thẩm Vũ Kiên không nhận lấy, giả vờ tươi cười nói: “Tấm lòng thì tôi nhận, tôi đang giảm cân.”

“Vóc dáng của anh đẹp như vậy rồi còn cần giảm cân làm gì?”

“Lớn tuổi rồi, không giống thanh niên mấy cậu tiêu hóa tốt, không chú ý quản lí là không được.”

Lời nói mang ý châm chọc, mỗi một câu chữ đều đang làm khó người khác.

Khiết Ninh thấy Hồ Thành Dương, không khỏi nhớ đến Khiết Thành cũng đang trạc tuổi này, cũng không muốn khiến cậu khó xử, chủ động nhận lấy túi cơm.

“Cảm ơn nhé. Tôi cũng đang đói.”

Hồ Thành Dương lập tức nở nụ cười, tươi mát như một làn gió: “Chị là Khiết Ninh! Trước khi đến đây em có xem qua ảnh của chị, chị đẹp hơn nhiều so với trong ảnh đó.”

“Cảm ơn.” Khiết Ninh có chút ngại ngùng.

“…”

Sự xuất hiện của Hồ Thành Dương khiến cho tổ phim sôi nổi không ít, miệng lưỡi ngọt ngào lại còn đẹp trai, đi đến đâu cũng nói nói cười cười, người trong đoàn phim đều thích anh, tuy gia cảnh giàu có nhưng khi đóng phim thì rất nghiêm túc, lần đầu diễn đã được đạo diễn khen không ngớt, nói là thiên tài hiếm gặp.

Có lẽ là do từ nhỏ Khiết Ninh đã quen chăm sóc em trai mình, thế nên trong công việc cũng thường giúp đỡ Hồ Thành Dương không ít, khiến cho Hồ Thành Dương vô cùng kính nể cô.

Buổi tối thuận lợi quay xong, Khiết Ninh đang ở trong phòng trang điểm tẩy trang, vừa thay xong quần áo thì Hồ Thành Dương đến: “Chị Khiết Ninh, đi ăn đi, em mời chị.”

“Hả? Không cần đâu, hôm nay là lần đầu tiên em quay phim, có mời thì cũng phải để chị mời mới đúng.”

Trưa nay người ta đã mời cơm rồi, Khiết Ninh sao lại có thể để anh tiếp tục mời được nữa.

“Vậy thì không được, ai lại để phụ nữ mời cơm bao giờ? Em biết một nhà hàng rất đặc biệt, chị đi cùng đi.”

Hôm nay quay xong sớm cũng không có việc gì phải làm, Khiết Ninh bèn đồng ý.

Sau khi đến nơi, một nhà hàng cao cấp như vậy mà cô lại không thấy một bóng người nào.

“Sao lại không có ai vậy?”

“Em bao trọn rồi.”

Nghe thấy câu nói này, Khiết Ninh khẽ mím môi.

Nhà hàng có mức tiêu thụ hàng hơn chục nghìn một người, cậu ấy lại bao trọn?

“Thành Dương, không cần thiết phải bao trọn vậy đâu, chúng ta chỉ ăn một bữa cơm thôi mà.”

“Không có gì đâu, bình thường em đi ăn đều như vậy, đông người thì ồn ào lắm.”

Được thôi, nghe được câu trả lời này, Khiết Ninh thở dài một hơi xong cũng thầm nói xấu, có tiền đúng thật là tốt, chỉ cần cảm thấy ồn ào liền bao trọn một nhà hàng.

“Chị Ninh, món này ăn được chứ?”

“Ừm, rất ngon.”

Khiết Ninh vừa cắt thịt bò vừa nói.

Lúc nhìn menu cô chỉ thấy giá tiền gồm một dãy số không, bây giờ cảm thấy mỗi lần ăn một miếng như ăn một đống tiền vậy.

“Vậy sau này em sẽ thường xuyên đưa chị đến.”

“Không cần không cần, như vậy thì xa xỉ quá.”

“Không sao cả, em có thể ký sổ nợ.”

“Ghi nợ cũng cần phải trả tiền chứ, bố mẹ em trả sao?” Khiết Ninh khẽ cười, nhìn ánh mắt của Hồ Thành Dương giống như của Khiết Thành vậy, cô dịu dàng nói: “Dù sao chị cũng lớn hơn em, cứ đi theo em như vậy thì ra làm sao? Lúc đó nếu như bố mẹ em mà biết được, sẽ tưởng là chị đi lừa trẻ con đấy.”

“Sang năm là em mười tám tuổi rồi, thành người lớn rồi, không phải trẻ con nữa.” Hồ Thành Dương không hài lòng nhíu mày: “Chị Ninh có phải cảm thấy em không có tài cán gì không, lớn như vậy còn tiêu tiền của bố mẹ.”

“Chị không có ý này, tầm tuổi này tiêu tiền của bố mẹ là chuyện bình thường mà?”

“Bây giờ em cũng đi đóng phim rồi, rất nhanh thôi là có thể tự lập, lúc đó em mời chị đi ăn cơm chị không được nói những lời như vậy nữa nhé?”

Khiết Ninh dở khóc dở cười, cô phát hiện ra cậu nhóc Hồ Thành Dương này có chút cố chấp, những lời cô nói anh hoàn toàn không nghe lọt tai, chỉ chìm đắm trong đống suy nghĩ của mình, có điều nghĩ đến tuổi tác của anh, dù sao cũng đang trong thời kì thanh xuân, có thể hiểu được.

Đèn lồng bên ngoài cửa sổ đã được thắp sáng, Yến Kinh phồn hoa dần dần xuất hiện rồi.

Trong phòng làm việc của chủ tịch Phong Hành, ánh đèn chiếu lên bàn làm việc, Lưu Hoài Khang đang xem hợp đồng.

Cố Thi Anh mở cửa bước vào: “Anh Hoài Khang.”

Đi theo sau là Trần Nhạn, sắc mặt khó xử: “Tổng giám đốc Lưu, tôi nói anh đang làm việc, nhưng cô Cố vẫn muốn đi vào, tôi…”

“Muộn như vậy rồi mà vẫn làm việc sao? Anh Hoài Khang, anh vẫn chưa ăn cơm đâu nhỉ, em đến đây để ăn cơm cùng anh đấy.”

Cố Thi Anh nhìn lên bàn làm việc, không hề cảm thấy việc mình đột nhiên bước vào đây có gì không đúng.

Lưu Hoài Khang nhíu mày, nhìn Tầm Nham: “Cậu ra ngoài trước đi.”

“Vâng.”

Cửa vừa đóng lại, Cố Thi Anh đi đến bên anh, chớp chớp mắt: “Anh Hoài Khang, đi thôi, đi ăn.”

“Anh vẫn có việc cần phải làm, em tự đi đi, muốn ăn gì thì bảo Trần Nhạn đưa em đi.”

“Không!”

Cố Thi Anh kéo kéo tay anh: “Anh Hoài Khang, em chỉ muốn anh đi ăn cùng em thôi, có phải anh vẫn đang giận em không, em biết trước kia là do em không đúng, em không nên giận dỗi anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK