Lý do dường như rất bình thường nhưng Lưu Hoài Khang vẫn lộ vẻ không vui, một lúc lâu sau mới buông lỏng tay ra, dứt khoát đi về phía cửa nhưng để một câu nói: "Đi theo."
Khiết Ninh hơi cau mày, cầm lấy áo khoác của anh ta rồi đuổi theo sau.
Lưu Hoài Khang đậu xe trong ga-ra của biệt thự, Khiết Ninh vừa lên xe thì...
"Đừng làm ở đây chứ?" Khiết Ninh có chút căng thẳng.
"Cô sợ cái gì?"
Lưu Hoài Khang kiềm chế lại, bình tĩnh nhìn cô: "Cô rất lo cho em trai mình sao?"
Đúng rồi, có Lưu Hoài Khang ở đây, cho dù có bị người khác chụp được thì cũng sẽ không có bất kỳ chuyện gì lộ ra, hơn nữa đây cũng không phải lần đầu cô và anh ta làm chuyện này ở trong xe. Cô căng thẳng chẳng qua là vì sợ bị Khiết Thành bắt gặp.
Người có điểm yếu là người dễ bị khống chế nhất, trong chớp mắt này, Khiết Ninh đã nhìn thấy vài phần ý uy hiếp trong mắt người đàn ông này. Sắc mặt cô hơi đổi, nói sang chuyện khác: "Nhanh lên một chút, buổi tối tôi còn phải thu dọn đồ đạc."
"Tôi thế nào, cô biết mà."
Bởi vì chuyện lúc trước, Khiết Ninh không có hơi sức nào để lấy lòng anh ta nữa, chỉ giả bộ chối từ rồi liếc nhìn như mọi khi, thuận theo anh ta mà thôi.
Lưu Hoài Khang rõ ràng cũng cảm nhận được điểm này: "Nghiêm túc một chút."
Khiết Ninh hít một hơi khí lạnh, tức giận, đôi mắt rưng rưng trừng mắt nhìn Lưu Hoài Khang: "Cô đòi hỏi nhiều như vậy, hay là đi tìm người khác đi."
"A..."
Hồi lâu sau, trong xe dần yên tĩnh lại.
Khiết Ninh bị giày vò đến mệt rã rời.
Lưu Hoài Khang thì lại như không hề có chuyện gì, ung dung mặc quần áo chỉnh tề.
"Tôi đợi cô ở đây, cô đi thu dọn đồ đạc xong rồi chuyển về đi."
Khiết Ninh chống thân thể bủn rủn ngồi xuống thu dọn quần áo, khi nghe được câu này thì bàn tay đang cài khuy áo siết chặt: "Tôi không đi."
Ánh mắt lạnh lùng của Lưu Hoài Khang hơi nhíu lại, nhìn cô một cái: "Nếu như cô muốn lần nào cũng làm ở đây thì tôi cũng không để ý, nhưng bên trên chính là chỗ ở của cô, tôi cũng không đảm bảo em trai cô sẽ không đột nhiên đi xuống dưới đâu."
"Anh..." Khiết Ninh cắn răng: "Không phải anh đã có vị hôn thê rồi sao? Anh không lo tôi to gan, một ngày nào đó sẽ quấy nhiễu làm hậu cung của anh có chuyện à."
"Đừng tự cho mình thông minh, cô không có bản lãnh ấy."
Trong liên hôn thương mại, quyền lợi và ràng buộc phức tạp như một đầm nước sâu, không phải một chút vấn đề trong cuộc sống có thể làm xáo trộn được.
Khiết Ninh cắn răng, chỉnh đốn trang phục xong thì xuống xe, đóng cửa "rầm" một cái.
Lưu Hoài Khang làm việc quả quyết tàn nhẫn, nếu anh đã biết Khiết Thành là điểm yếu của cô thì sẽ không chỉ đơn giản nhắc đến bên tai cô như vậy. Cô không thể không nghe theo anh.
"Chị đi đâu vậy?"
Khiết Thành cầm chìa khóa đứng ở cửa, mặc trang phục thoải mái màu tro, có lẽ là vừa trở về, đang đứng đổi dép ở cửa thì thấy Khiết Ninh đẩy vali hành lý từ trong phòng ngủ đi ra.
"Chị đi đóng phim, ngày mai sẽ vào đoàn phim, có thể một thời gian sẽ không về, em tự chăm sóc tốt cho mình nhé."
Cô nói rồi nhét một cái thẻ ngân hàng vào trong tay Khiết Thành: "Cần gì thì cứ cà thẻ, mật mã là sinh nhật của em."
"Chị, em không cần cái này."
"Được rồi, cầm đi." Khiết Ninh không nói lời nào lại dúi vào tay em trai: "Trong khoảng thời gian này chị không có ở nhà, em vẫn phải ăn ngủ điều độ, cũng nhất định phải đi học, không được lười biếng đấy."
"Em biết rồi, nhưng đã muộn thế này rồi, chị đi ra ngoài cũng không an toàn, để em đưa chị đi."
"Không sao đâu, có người đón chị rồi."
"Ai vậy?"
Khiết Ninh nhướng mày, nghĩ đến Lưu Hoài Khang thì lại thấy bực bội, nói qua loa: "Em không biết đâu, là quản lý mới của chị."
Để tránh Khiết Thành hỏi nhiều lại bị lộ, Khiết Ninh vội kéo hành lý ra ngoài, đến cửa thang máy thì đẩy Khiết Thành quay về.
"Trở về đi, không cần tiễn chị đâu, cái vali này cũng không nặng."
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Khiết Thành lặng lẽ thở dài, không nỡ để chị phải làm việc vất vả như vậy.
Sau khi về đến nhà, anh nhìn qua bàn ăn thì sững sờ trong giây lát.
Ánh mắt của anh dừng lại ở gọng kính viền vàng trên bàn ăn.
Khiết Ninh không cận thị, mà cặp kính này cũng không giống kiểu dáng cho nữ.
Cô trở về căn hộ mà hai năm trước từng sống, trang trí trong căn hộ vẫn y như trước, không xê dịch chút nào, cô nhìn mà thấy phiền muộn, tự nhốt mình trong phòng tắm.
Nước nóng từ vòi hoa sen xối lên mặt, nhưng dường như dù có xối thế nào thì cũng không rửa sạch mùi hương thuộc về anh ta trên người cô.
Làm sao có thể tẩy sạch được, khi mà khắp nơi đều là dấu vết của anh.
Cô tự hỏi mình, nếu như hai năm trước cô đã biết Lưu Hoài Khang là một người đàn ông bá đạo như vậy, liệu cô có còn ở bên anh không?
Cô nhắm mắt lại, gần như không chút nghĩ ngợi mà đưa ra đáp án. Thời điểm đó hai năm trước, hoàn cảnh khó khăn đã đẩy cô vào đường cùng, ngoài Lưu Hoài Khang thì cô không có lựa chọn nào tốt hơn.
Cô nghĩ được như vậy, cảm thấy thoải mái phần nào với những gì mình phải chịu, sau khi tắm xong, nghiêng đầu về một bên lau tóc rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng ngủ trống không, phía ngoài chỉ có tiếng nước vang lên từ trong phòng tắm.
Khiết Ninh liếc nhìn, quay đầu đi tìm máy sấy tóc nhưng không tìm thấy, nhưng lại thấy được điện thoại di động của Lưu Hoài Khang đang rung.
Trên màn hình hiển thị hai chữ "Thi Anh" cực kỳ bắt mắt. Ánh mắt của cô chợt lạnh đi vài phần, nhấn nút trả lời, không nhanh không chậm nói: "Bây giờ Hoài Khang đang tắm."
"Cô là ai?" Giọng nói của người phụ nữ hơi kinh ngạc.
"Tôi sao?"
Không đợi Khiết Ninh trả lời, Cố Thi Anh đã nghe ra giọng nói của cô: "Là cô."
Lần trước, khi cô gọi điện thoại cho Lưu Hoài Khang, đầu điện thoại bên kia chính là người phụ nữ này.
"Hoài Khang đâu rồi? Cô đưa anh ấy nghe máy đi."
"Cô này, tôi vừa nói rồi mà, anh ta đang tắm."
Khiết Ninh quay đầu nhìn phòng tắm, thấy tiếng nước đã ngừng thì không nhiều lời nữa: "Một lúc nữa cô gọi lại sau đi, ồn ào quá."
Cô vừa dứt lời thì lập tức cúp điện thoại, kể cả Cố Thi Anh gọi đến cũng tắt máy.
Lưu Hoài Khang tắm rửa xong đi ra, chỉ quấn một cái khăn tắm xám.
Khiết Ninh ngồi đối diện cửa phòng, đang ngồi trên giường sấy tóc, tóc còn ướt xõa trên vai.