“Được rồi.” Khiết Ninh thoả hiệp.
Ngồi uống thêm một lát, cô thấy tóc bị buộc hơickhó chịu, vòng tay ra sau tháo chun buộc tóc ra, mái tóc đen như thác nước đổ xuống, cô lắc lắc đầu để tóc xõa ra, một cơn gió nhẹ thổi đến, những sợi tóc bay bay.
Động tác đó làm cho tất cả đàn ông đang có mặt ở đó đều như nghẹt thở.
Hôm nay cô trang điểm nhẹ, mặc áo sơ mi trắng đơn giản và một chiếc quần short bò toát lên vẻ thanh thuần, năng động.
Có những người phụ nữ đẹp từ trong xương cốt, thêm nét phóng khoáng hoang dại rất dễ dàng để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng đàn ông, Khiết Ninh chính là mẫu con gái như vậy.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, bỗng nhiên Khiết Ninh bật cười, tinh nghịch nháy mắt với mọi người: “Đẹp chứ!”
Mọi người cũng cười lên.
Bởi vì ngày hôm sau vẫn phải dậy sớm quay phim, mọi người tán dóc một lúc rồi cũng tự động giải tán.
Bên cạnh quán thịt nướng không xa đằng kia, một chiếc xe Maybach đen đỗ ở đó, người đàn ông ngồi bên trong, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra.
Lúc anh không ở đó, cô gái này lại thoải mái nói giỡn với những người đàn ông trong tổ như vậy à?
Sau khi nói ngủ ngon với Tô Mẫn, Khiết Ninh quay về phòng.
Vừa đóng cửa, đã thấy người lâng lâng, liền ngã thẳng xuống giường. Trong mơ hồ, cô cảm nhận được hình như có ai đó đang đi vào, bước chân nặng nề rất quen thuộc, giường hơi lún xuống, người cô hơi nghiêng rồi rơi vào một vòm ngực ấm nóng.
Bên tai mơ hồ vang lên giọng nói trầm thấp, không biết đang nói cái gì, nghe không rõ một chữ nào hết.
Eo cô bị ghìm chặt, có chút khó chịu, dạ dày cuộn trào lên, bất mãn làu bàu vài tiếng, sau đó thuận tay bám chặt vào vật nào đó, nôn ra.
“Khiết Ninh!” Giọng nói giận giữ của người đàn ông vang lên bên tai.
Tửu lượng của Khiết Ninh không cao, uống nhiều như vậy sớm đã không biết gì rồi, trong lúc ngà say, mông lung mơ hồ cô cảm nhận được dường như có ai đó đang chăm sóc cho mình, cô tưởng là Tô Mẫn nên để mặc cô ấy làm.
Lúc “Tô Mẫn” ôm lấy cô vào phòng tắm rửa mặt, cô không kiềm được nghĩ.
Con bé này người nhỏ như cây nấm, sao lại khoẻ thế nhỉ?
“Mẫn…”
Cô ầm ĩ trong phòng tắm, đột nhiên ôm lấy cổ “Tô Mẫn”, nũng nịu vùi đầu vào vai “cô”: “Mẫn, chị khó chịu quá.”
“Đáng đời, ai bảo em uống nhiều như vậy?”
Giọng của “Mẫn Mẫn” hơi thô giống giọng đàn ông, nhưng mà Khiết Ninh đã say ngất ngây rồi, cũng không để ý đến điểm này, hít sâu một hơi, giọng không rõ ràng nói: “Bởi vì…uống rượu…uống rượu vào sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.”
“Nghĩ cái gì?”
“Nghĩ…cái tên khốn…tên khốn Lưu Hoài Khang!”
Khiết Ninh híp mắt lại, khuôn mặt đỏ ửng, lúc nói chuyện, hơi rượu phả hết lên mặt người đàn ông: “tên dối trá, lừa gạt tôi…”
Sự tức giận trên mặt “Mẫn Mẫn” dịu đi vài phần, mãi lâu sau mới bất đắc dĩ xoa đầu cô, tuỳ tiện rửa mặt vài cái, rồi bế cô ra khỏi bồn tắm.
Sau khi điều chỉnh đèn ngủ, anh rời khỏi phòng. Âm thanh mở cửa quấy rầy đến Khiết Ninh, mơ hồ mở mắt, cô hơi tỉnh hơn một chút nhưng sức lực cũng chỉ đủ nhìn thấy được một cốc nước trên đầu giường, và một bóng dáng biến mất ngoài cửa phòng.
Có chút quen mắt, giống người trong ký ức, nhưng cô chỉ nghĩ là do bản thân say quá rồi, bị hoa mắt thôi.
Sau khi lên xe, Lưu Hoài Khang dựa vào ghế chợp mắt một chút, xe chạy được một lúc bỗng nhiên nói: “Hai ngày nay Khiết Ninh đang quay bộ phim gì?”
Trợ lý Trần Nhạn ngồi bên ghế phụ từ tốn nói:
“Là bộ phim cung đấu cổ trang.”
“Nói với đoàn phim bọn họ, cắt cảnh hôn ngày mai của nữ chính đi.”
Trần Nhạn ngây ra một lúc, đáp: “Vâng.”
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Khiết Ninh dậy, đầu óc choáng váng, thuận tay cầm lấy cốc nước ở đầu giường uống một ngụm, nhìn quần áo trên người hoàn toàn nghĩ không ra mình tắm thế nào, thay quần áo ra sao. Thẻ phòng cô ngoài cô ra thì chỉ có Tô Mẫn có.
Uống hết nước, cô thầm khen Tô Mẫn tỉ mỉ, chu đáo.
Buổi chiều quay phim như bình thường, lúc nghỉ ngơi, Tô Mẫn bỗng nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng, đứng bật dậy, nếu không phải Thẩm Vũ Kiên nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại thì Khiết Ninh chắc chắn sẽ ngã xuống: “Ôi, cái cổ tôi…” Khiết Ninh sờ lên cái cổ đang bị sái, oán giận nhìn Tô Mẫn: “Em làm cái gì vậy?”
Tô Mẫn vội vàng nói:
“Chị Ninh, xảy ra chuyện rồi, chị lên hot search rồi.”
“Lên hot search là tốt mà?” Nam chính Thẩm Vũ Kiên đang đứng một bên cũng chụm đầu lại, đọc nội dung trên điện thoại Tô Mẫn.
“Khiết Ninh bị bao nuôi, đoàn làm phim lăng nhục nữ diễn viên? Đúng là có chuyện rồi, Khiết Ninh, cô đắc tội ai rồi?”
“Quá đáng quá, là ai đã tung tin này?” Tô Mẫn tức đến xanh mặt: “Em sẽ đi liên hệ với bộ phận truyền thông của công ty, đăng tin đính chính.”
“Chuyện nhỏ thế này, cần phải dùng đến bộ phần truyền thông à?”
Khiết Ninh mặt không đổi sắc, bỗng nhiên nhớ đến chuyện nghe được trong phòng vệ sinh: “Ai đưa tin à? Tin đồn gần đây tôi cướp vai của ai, thì chẳng phải là chính người đó tung tin sao?”
Tô Mẫn lúc này mới phản ứng lại: “Triệu Hồng Ngọc!”
Chỉ mới nửa ngày, tin tức “Khiết Ninh được kim chủ bao nuôi, đoàn làm phim lăng nhục nữ diễn viên, cướp vai” đã sôi sùng sục trên mạng.
Đoạn phim trên quay đúng vào ngày đó, lúc ở trường quay cô đổi vai, diễn thử một đoạn hung dữ mắng người của nữ chính, cũng chính vì đoạn diễn đó mà cô được nhận vai chính, trên mạng không rõ đầu đuôi, chỉ nhìn phiến diện một mặt đã nhảy vào mắng cô.
Nhưng chưa đến tối, Tô Mẫn chưa kịp xử lý thì sự tình đột nhiên có biến chuyển.
“Một tổ chức từ thiện nào đó thông báo, một tuần trước, quỹ từ thiện của trường tiểu học Hy Vọng ở vùng núi Minh Sơn có nhận được một khoản tiền mấy tỷ của một vị hảo tâm giấu tên và cũng tiết lộ người đó chính là Khiết Ninh.”
Clip phỏng vấn người phụ trách tổ chức từ thiện đó được share ầm ầm trên mạng: “Nửa năm trước cô Khiết có quyên góp 15 tỷ, còn dặn chúng tôi nhất định phải dùng tiền lo cho bọn trẻ, một người như vậy, các người sao có thể nói cô ấy lăng nhục người khác chứ?”
Kết hợp với ghi chép chuyển tiền tổ chức từ thiện đưa ra, cư dân mạng đổi chiều ngay lập tức, mọi người bắt đầu cảm thấy bất công cho Khiết Ninh.
Trước đó vốn là do các tài khoản giả tung tin đồn nhảm, bịa đặt chuyện bôi nhọ Khiết Ninh, cứ thế ngày càng có nhiều tin tức sai sự thật chưa được chứng thực truyền đi, thậm chí bởi vì Khiết Ninh chưa có danh tiếng nên ngay cả hot search cũng phải dùng tiền mua.
Nhưng chuyện Khiết Ninh giấu tên quyên tiền được truyền ra ngoài, lập tức kích thích đến lòng chính nghĩa của đại bộ phận cư dân mạng, bọn họ không chỉ mắng những kẻ chuyên mua bán tin tức vô đạo đức, thậm chí còn hô hào tổ chức từ thiện trao tặng giải thưởng từ thiện cho Khiết Ninh, vô cùng tích cực chia sẻ nội dung phỏng vấn.
Trong một đêm, số fan Theo dõi weibo Khiết Ninh tăng hơn 1 triệu người.
“Sao lại thế này?”
Đầu bên này điện thoại, Khiết Ninh nhìn số người theo dõi liên tục tăng lên, hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao: “Mẫn, đây là do bộ phận truyền thông của công ty xử lý à?”
Tô Mẫn bên này cũng vừa nói chuyện xong với Trình Lan, nghe vậy lắc đầu: “Chị Lan nói công ty không biết chuyện này, giờ đang tìm Triệu Hồng Ngọc hỏi kìa, căn bản không kịp xử lý tin đồn trên mạng.”
“Lạ thật đấy.”
Khiết Ninh nhìn chằm chằm vào bản tin trên màn hình điện thoại, không biết tại sao trong đầu nhảy ra một cái tên.
Cách xử lý hiệu suất cao, còn hào phóng như vậy, ngoài Lưu Hoài Khang ra, cô không nghĩ ra người thứ hai nào cô quen cả.
Tập đoàn Phong Hành.
“Vâng, là do tổng giám đốc Lưu phân phó.”
“…”
“Được, tôi hỏi một chút.”
Trần Nhạn chặn ống nghe điện thoại, sau đó đè thấp âm thanh xuống, ngẩng đầu nhìn Lưu Hoài Khang đang ngồi sau bàn làm việc: “Tổng giám đốc Lưu, cô Khiết nói cô ấy biết chuyện trên báo rồi, hỏi ngài có ở công ty không, nếu có, cô ấy nói muốn gặp ngài.”