Về phần mấy vị bạn cùng phòng khác, đều là công việc không phải diễn viên quần chúng, rời giường báo danh thời gian bất định, cũng không cần Tào Hiên làm đồng hồ báo thức chạy bằng cơm.
Vào mùa đông chỉ cần không gội đầu, tốc độ rửa mặt của đại đa số đàn ông đều rất nhanh, rửa mặt+đánh răng, nhiều nhất 5 phút là xong.
Chờ Tào Hiên và Trương Sùng kết bạn xuống ký túc xá, chạy tới căn tin bên cạnh, vừa mới hơn 7 giờ.
‘Thủy Hử’ là sản phẩm của Đài truyền hình CCTV, tổng thể đoàn làm phim vẫn còn trong mô hình kinh tế kế hoạch, thức ăn trong căn tin chưa nói là tốt, nhưng bao no.
Bữa sáng: Bánh bao, trứng gà, bánh quẩy, bánh bao lớn rau nhiều thịt ít, dưa muối và cháo trắng, cháo gạo nhỏ.
Trong đó ngoại trừ trứng gà mỗi người có hạn một cái, bánh bao, bánh quẩy tới trước được trước, những thứ khác ngươi tùy tiện ăn, nhưng không thể lãng phí lương thực.
So với lúc trước quay Tam Quốc Diễn Nghĩa, ba anh em ‘Lưu Quan Trương’ đói bụng đi trộm ngô, đoàn làm phim Thủy Hử có thể nói một câu giàu nứt đố đổ vách. (chuyện có thật. thời đó khá khó khăn)
Hai người Tào Hiên vận khí không tệ, tới tương đối sớm, cướp được bánh bao lớn.
Nhân thịt củ cải, tỉ lệ thịt rất ba chấm, nhưng tóm lại là món mặn.
Bánh bao lớn trong căn tin rất thực tế, một cái to bằng nắm tay người lớn, cho dù là Tào, Trương loại thanh niên sức dài vai rộng này, bình thường cũng chỉ dám lấy 2 - 3 cái, nhiều hơn thật sự ăn không hết.
Trên đường ăn cơm, Trương Sùng vừa oán giận ngày hôm qua bị đông lạnh, vừa hy vọng hôm nay có thể được phân vào một nhân vật thoải mái, Tào Hiên gật đầu đáp ứng qua loa, trong lòng lại bắt đầu nảy sinh ý định ra đi.
Thời gian Tào Hiên đến đoàn làm phim Thủy Hử không lâu, chỉ có ngắn ngủi hơn mười ngày.
Trong khoảng thời gian này vừa vặn đón năm mới, cơ sở điện ảnh và truyền hình Thiên Tân có rất nhiều diễn viên quần chúng đều là dân chúng bản địa, ngày cuối năm đã tới, nhao nhao về nhà đón năm mới.
Đoàn làm phim quay phim không đợi người, chỉ có thể vừa thử thêm tiền lung lạc, vừa phái người chạy về Bắc Kinh khẩn cấp triệu tập một đám diễn viên chuyên nghiệp để vượt qua đoạn thời kỳ khó khăn này.
Tào Hiên chính là lúc này tới đoàn làm phim Thủy Hử.
Lương mỗi ngày 35 đồng, tiền không tính là nhiều, nhưng cũng không ít, hơn nữa quản ăn quản ở quản lộ phí, mấu chốt nhất là ổn định.
Ai từng làm nghề diễn tập quần chúng này đều biết, không có việc làm là chuyện thường xảy ra, xui xẻo có thể nửa tháng cũng không có việc.
Cho nên so với ở lại Bắc Kinh cố định ngồi xổm, loại thu nhập ổn định "Đi công tác ngắn hạn" này, đối với diễn viên quần chúng hấp dẫn rất lớn, lại càng không cần phải nói lộ phí ăn ở đều miễn phí.
Trước đó, mục tiêu của Tào Hiên chính là xem có thể ở lại đoàn làm phim Thủy Hử làm người đặc biệt hay không.
Chuyên môn diễn mấy câu thoại, nhưng đều là nhân vật chợt lóe lên, ví dụ như tiểu nhị, lính truyền lệnh, khách mua bánh nướng, Tống tướng Giáp, Tống binh Ất bị hảo hán Lương Sơn một đao chém ngã.
Chẳng những ổn định, hơn nữa thù lao đóng phim so với nhân viên bình thường cao hơn, hơn nữa lấy ra cũng coi như một phần tư lịch.
Hiện giờ có bàn tay vàng, Tào Hiên tự nhiên sẽ không đem chính mình giới hạn ở diễn viên quần chúng, muốn rời khỏi đoàn làm phim trở về Bắc Kinh tìm kiếm cơ hội.
Ngay khi Tào Hiên đang cân nhắc mở miệng hỏi đoàn làm phim lấy thù lao đóng phim như thế nào, thuận tiện hỏi thăm có thanh toán vé xe lửa trở về hay không.
Đối diện hắn ngồi tới một người gầy, bộ dạng mỏ nhọn má khỉ, xương gò má nhô ra, sau tai mọc ra một đôi tai chiêu phong, có chút giống tiểu yêu trong Tây Du Ký.
Người này tên là Tôn Giang, biệt danh Hầu Tử, là cùng Tào Hiên, Trương Sùng từ Bắc Kinh đến đóng diễn viên quần chúng.
Tào Hiên và Tôn Giang lúc ở Bắc Kinh xem như chỉ quen biết một chút, quen biết nhưng không thân, sau khi cùng nhau kết bạn đến Thiên Tân, lúc này mới thành lập chút giao tình.
Ngược lại quan hệ giữa Trương Sùng và Tôn Giang không tệ, hai người đều là đồng hương Dự Châu.
“Lão Trương, lão Tào, nghe nói chưa, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Tôn Giang mông còn không có ngồi vững vàng, lập tức bắt đầu tám, Tào Hiên bình tĩnh gặm miệng bánh bao, liếc hắn một cái.
"Đại sự gì, Trung Quốc vào vòng trong World Cup 98? Hồng Kông sớm trở về? hay là tin Vương Phi sinh con là giả?"
“Cũng không lớn như vậy...... Đậu má, Vương Phi sinh con lúc nào?”
Tôn Giang tự xưng là fan hâm mộ đáng tin cậy của Vương Phi vẻ mặt mơ hồ, vẫn là Trương Sùng bên cạnh nhìn không nổi.
"Đã hơn một tháng rồi, anh không đọc báo tạp chí à?"
“Không có tiền mua, không xem.”
Tôn Giang đúng lý hợp tình, Trương Sùng lâm vào tuyệt vọng, Tào Hiên thì kịp thời kêu hai người dừng thảo luận.
“Hầu tử, rốt cuộc có chuyện gì, đừng thừa nước đục thả câu.”
Tôn Giang lúc này mới nhớ tới mục đích của mình, vẻ mặt thần bí nói: "Vừa mới nhận được tin tức mới nhất, Lý Cường ngày hôm qua đi trong thành xảy ra chuyện, bị thương không nhẹ, nghe nói mấy tháng không xuống giường được.”
“Lý Cường, diễn vai Tây Môn Khánh?”
“Chính là hắn, hiện tại tổ A đang quay cảnh Dương Cốc sao, Tây Môn Khánh bị thương, phỏng chừng phải đổi người.”
“Chậc chậc, không biết đổi lại là ai, nếu có thể chọn diễn viên trong chúng ta thì tốt rồi, tôi có thể có cơ hội.”
“cậu? Trở về uống nhiều nước một chút.”
“Có ý gì?”
“Tự soi mình trong gương đi.”
“……”
Trương Sùng và Tôn Giang hai người oán hận lẫn nhau, lại không thấy Tào Hiên bên cạnh sau khi nghe được tin tức này, có chút đăm chiêu.
Ngay từ năm 1994, Đài truyền hình CCTV đã lập dự án, mất gần hai năm để chuẩn bị, năm 1996 chính thức khởi động máy.
Cho tới bây giờ, bộ phim "Thủy Hử" đã bước vào giai đoạn quay hậu kỳ, kết quả vai phụ quan trọng Tây Môn Khánh lại xuất hiện sự cố.
Cảnh quay liên quan đã bắt đầu thiếu chút nữa lâm vào đình trệ, chỉ có thể bị ép quay cảnh của những nhân vật khác trước.
Nhưng cảm giác tồn tại của Tây Môn Khánh trong đoạn kịch này quá cao, dựa vào cảnh quay của những người khác căn bản chống đỡ không được vài ngày.
Việc cấp bách, là khẩn trương tìm một Tây Môn Khánh mới lên thay.
Nhưng mà chuyện xảy ra đột ngột, đạo diễn Trương Triệu Lâm ánh mắt lại khó tính, nhất thời sẽ tìm được diễn viên thích hợp ở đâu.
Vì việc này, chủ nhiệm sản xuất phim "Thủy Hử" Trương Kỷ Trung râu ria đều sầu đến trắng bệch.
Đang lúc Trương Kỷ Trung cân nhắc chuẩn bị gọi điện thoại tìm mấy người bạn cũ hỗ trợ thì có người gõ cửa phòng làm việc của hắn.
Mở cửa, phó đạo diễn Khang Hồng Lôi cười ha hả chỉ vào Tào Hiên phía sau.
“Chủ nhiệm, tôi đề cử cho anh một diễn viên.”
………
Sau khi từ trong miệng Tôn Giang biết được nhân vật Tây Môn Khánh này có chỗ trống, Tào Hiên liền tính toán thử xem có thể lấy được nhân vật này hay không.
Thành tự nhiên tất cả đều vui mừng, không thành cũng không sao, dù sao hắn cũng chuẩn bị rời đi.
Nếu như thế nào cũng không thiệt thòi, vậy sao không buông tay đánh cược một lần.
Huống hồ, khác với đoàn làm phim bình thường, đoàn làm phim<<Thủy Hử>>có một chỗ rất đặc biệt, đó chính là không coi trọng lý lịch diễn viên, rất nhiều nhân vật đều là diễn viên không chuyên nghiệp.
Ví dụ như, diễn viên đóng vai ‘Nguyễn Tiểu Ngũ’ của 3 anh em nhà họ Nguyễn là Trương Hành Bình, là 1 quán quân thể hình, cho tới bây giờ chưa từng đóng phim, ‘Nguyễn Tiểu Nhị’ Lưu Vệ Hoa ngược lại từng diễn qua một ít cảnh, nhưng trước kia cũng là vận động viên tán đả, nửa đường xuất gia.
Còn có ba nhân vật có liên quan rất sâu đến Tây Môn Khánh,
Phan Kim Liên ‘Vương Tư Di’, lúc ở tỉnh Đài Loan là một người mẫu, tuy rằng từng diễn, nhưng kinh nghiệm cũng không tính là nhiều.
‘Đinh Hải Phong’ diễn vai Võ Tòng, là một người mới ra mắt không bao lâu.
Mà ‘Tống Văn Hoa’ diễn vai Võ Đại Lang, lại là người mới toe, trước khi vào đoàn làm phim Thủy Hử, ở nhà mở cửa hàng bán đồ lặt vặt.