………
Tết âm lịch qua đi, Tào Hiên bắt đầu đi thăm thân thích, chủ yếu là nhà bà ngoại.
Ông ngoại Tào Hiên đã qua đời, chỉ còn lại có bà ngoại, đi theo nhà cậu cả ở, ngoài ra hắn còn có một dì cả cùng dì hai, Tôn Lan là hài tử nhỏ nhất trong nhà.
Bà ngoại Tào Hiên là một lão thái thái chân nhỏ, trước giải phóng là tiểu thư địa chủ.
Nghe nói lúc Tào Hiên thái ngoại gia giàu nhất trong nhà, chỉ riêng tháp canh đã sửa ba cái, trong nhà hai mươi mấy cây trường thương, người giúp việc hầu hạ trong nhà cao tới hai con số.
Bất quá sau đó bị giặc, Quả Quân và thổ phỉ thay nhau cướp bóc, sau khi giải phóng ngay cả phú nông cũng không bình chọn, bà ngoại gả đến Tôn gia, liền mang theo một túi chăn cuộn và quần áo.
Tào Hiên khi còn bé thích nhất là nghe lão thái thái kể chuyện xưa, bất quá hiện tại nàng lớn tuổi, tai điếc hoa mắt, đừng nói kể chuyện xưa, giao lưu hằng ngày cũng vất vả.
Lúc này, đài truyền hình Lỗ tỉnh vừa mới đưa vào Thủy Hử tiến hành phát lại, Tào Hiên Tây Môn Khánh này một lần nữa trở thành "linh vật" mà người người hiếm lạ.
Ở Tào quan trang Tôn Lan đều là cao thủ tám chuyện, về tới sân nhà mẹ đẻ, Tôn Lan lại hoàn toàn run lên, cậu dì cả ở bên cạnh phối hợp tác chiến.
Mấy huynh muội liên thủ, đem quần chúng ăn dưa đến xem náo nhiệt hù đến sửng sốt một chút.
Tào Hiên xem như hiểu vì sao mẹ thích khoe khoang, tình cảm cả nhà cháu lão di truyền......
Đi thăm thân thích xong, Tào Hiên ở nhà vài ngày, chăm sóc cha mẹ một chút.
Ngày 2 tháng 2 năm 1998, mùng 6 tháng giêng.
Tào Hiên mang một túi bánh rán lớn cùng đặc sản, vẫy tay tạm biệt cha mẹ thân bằng không nỡ, từ Lâm thị ngồi máy bay trở về Bắc Kinh.
hẻm Đá lớn.
Nhìn Vượng Tài, Lai Phúc bay về phía mình, Tào Hiên hiếm khi bắt đầu tuốt đầu chó, quyết định buổi tối cho hai đứa nó thêm một cái xúc xích hun khói.
“Chúc mừng năm mới, chị Tưởng.”
“Chúc mừng năm mới.”
Tưởng Nguyệt đưa chìa khóa tứ hợp viện cho Tào Hiên: "Hôm trước anh gọi điện thoại cho em, em tìm người dọn dẹp vệ sinh một chút, trực tiếp ở là được, đúng rồi, khi nào Trương Sùng về.”
“Hai ngày nữa đi, anh ấy ngồi xe lửa, tốc độ chậm một chút.”
Tào Hiên tiện tay đáp một câu, lấy từ hành lý ra hai bao đặc sản: "Mang về cho Hàn tổng nếm thử, đỡ phải mỗi ngày hoài nghi tôi bắt cóc vợ hắn.”
“Ai bảo ngươi diễn vai Tây Môn Khánh, để vợ ai ở cùng một chỗ với ngươi, các lão gia trong nhà có thể yên tâm.”
Tưởng Nguyệt lườm hắn một cái, mở gói hàng ra nhìn: "Cái gì, ăn thế nào?””
“Lớn là táo đỏ, cô ăn bổ huyết dưỡng nhan, nhỏ là thịt chó, bổ thận tráng dương cho Hàn tổng, nhìn xem, tôi đa số suy nghĩ cho hai người, hai người còn nói xấu sau lưng tôi, lương tâm ném đi đâu rồi.”
“Đi chết đi.”
Tưởng Nguyệt ngoài miệng phun một câu, trên tay lại nhanh nhẹn nhét gói hàng vào trong túi, hiển nhiên lễ vật Tào Hiên tặng đặc biệt hợp ý.
Nói chuyện phiếm vài câu, Tưởng Nguyệt mới nói tới vấn đề chính.
“Lễ mừng năm mới của anh vừa đi không lâu, phòng làm việc đã tới hai kịch bản mời.”
Kiểu gì?
“Người đầu tiên là đoàn làm phim bên Hồng Kông, tên là Phong Nguyệt Thủy Hử.”
Cái tên này sao nghe có chút không giống phim đứng đắn?
Tào Hiên có chút mơ hồ, Tưởng Nguyệt không nhịn được nụ cười: "Bởi vì đối phương chính là đoàn làm phim không đứng đắn, đạo diễn gọi Tả Nhạc, chuyên môn quay hạn chế điện ảnh, biệt danh Hàm thấp nhạc"
(phim mà ai cũng biết là phim gì ấy)
Dưới sự kể lại của Tưởng Nguyệt, Tào Hiên mới biết được nội tình phía sau việc này.
Thập niên 80 và 90, điện ảnh và truyền hình nội địa phát triển khá chậm so với Hồng Kông và Đài Loan, về cơ bản đều là nội địa nhập khẩu điện ảnh và truyền hình Hồng Kông và Đài Loan, rất ít điện ảnh và truyền hình nội địa phản công Hồng Kông và Đài Loan.
Tuy nhiên, bốn tác phẩm nổi tiếng của Đài truyền hình CCTV là một ngoại lệ.
Từ Tây Du Ký phiên bản 86 đến Hồng Lâu Mộng phiên bản 87, rồi đến Tam Quốc Diễn Nghĩa phiên bản 94, mỗi bộ phim truyền hình đều nhận được sự hoan nghênh của đông đảo khán giả tại Hồng Kông và Đài Loan.
Hôm nay Thủy Hử đang hot trên đại lục, bên Hồng Kông cũng bắt tay vào chuẩn bị đưa vào.
Cân nhắc nhiệt độ của ba bộ phim truyền hình nổi tiếng trước ở Hồng Kông Đài Loan, liền có người đem chủ ý đánh tới vị đại quan nhân Tào Hiên này.
Đối phương ra giá trên trời 1,5 triệu, dự định lấy tiền đập Tào Hiên đóng phim hạn chế. Tào Hiên đối với tin tức này im lặng đến cực điểm, hạn chế cấp điện ảnh, quần áo dễ cởi cũng không dễ mặc.
Diễn viên Hồng Kông quay phim hạn chế còn có cơ hội quay lại, diễn viên nội địa quay thứ này cứ chờ bị đóng băng đi.
Chính mình tiền đồ thật tốt, đừng nói chính là 1,5 triệu, chính là 15 triệu, 150 triệu, 1,5 tỷ...
Ách, đối phương nếu thật sự đập 1,5 tỷ.
Tào Hiên cảm thấy mình cũng không phải không thể vì nghệ thuật hy sinh một chút, cùng lắm thì đổi nghề, nhưng nữ chính phải là Lý Lệ Trân, Ông Hồng cũng được.
………
Tào Hiên tuyệt đối không có khả năng đi diễn phim cấp 3, Tưởng Nguyệt cũng không phải người thiển cận, vừa rồi chính là vì trêu chọc hắn.
Bất quá, dứt bỏ đoàn làm phim này không nói, đoàn làm phim thứ hai thì tương đối chính thức.
Ung Chính vương triều "Thập tứ a ca Dận Trinh.”
Tào Hiên lấy lại tinh thần, rất nhiều người đem "Ung Chính vương triều" đơn giản liệt vào phạm vi diễn bím tóc, trên thực tế là không chính xác.
Bộ phim này thực ra là một bộ phim quyền mưu chính kịch, kể về việc hoàng tử đoạt chức và thi hành cải cách, miêu tả đường ngang lối tắt muôn hình dạng của quan trường cổ đại Trung Quốc, chiều sâu và trình độ trong phim Trung Quốc được coi là nhân tài xuất sắc.
Cá nhân Tào Hiên cho rằng, chỉ bàn về trình độ quyền mưu của kịch bản, "Ung Chính vương triều" có thể lọt vào top 5 kịch bản trong nước, điểm cấp tiến thậm chí có thể xếp vào top 3.
Đáng tiếc chính là, lịch quay của Ung Chính vương triều trùng khớp với thời gian Tào Hiên chuẩn bị album mới.
Nếu như nói là Thập Tam a ca, Tào Hiên nói không chừng còn có thể cân nhắc hoãn công tác album.
Nhưng vì vai phụ Thập Tứ a ca này đều không xếp hạng được, gác lại album mới chuẩn bị đã lâu có chút mất nhiều hơn được, Tào Hiên cũng chỉ có thể tiếc nuối bỏ lỡ.
“Chị Tưởng, nửa năm trước chúng ta chuyên tâm ra album, còn kịch bản nữa thì thôi, có kịch bản nửa năm sau thì cho em xem.”
“Hiểu rồi.”
Tưởng Nguyệt ghi nhớ lời Tào Hiên trong sổ ghi chép của mình: "Nếu không nhận phim, vậy dựa theo kế hoạch đã định, tôi sẽ liên lạc với đạo diễn, chuẩn bị quay MV.”
Tào Hiên suy nghĩ hai cuộc điện thoại hôm qua, gật gật đầu: "Có thể chuẩn bị, nữ chính một hai ngày nữa sẽ đến.”
Hai người lại hàn huyên một chút chi tiết liên quan, Tưởng Nguyệt rời đi, Tào Hiên ở nhà ngủ bù một giấc, buổi tối Trương Sùng trở về, Tào Hiên bắt đầu dẫn hắn đi chúc tết khắp nơi.
Đầu tiên là nhà lão thái thái Lý Minh Khải, Tào Hiên mang đặc sản từ trong nhà, chia cho Tưởng Nguyệt một ít, mình để lại một ít, còn lại đều cho lão thái thái.
Mấy ngày nay lão thái thái sống không dễ dàng.
Tây Môn Khánh chiêu hận, Vương bà so với hắn còn chiêu hận hơn, theo lão thái thái nói, nàng có lúc ra ngoài mua thức ăn đều bị người ta chỉ mũi mắng chết lão bà tử.
Bất quá trước mắt coi như là nhẹ, chờ nửa năm sau ‘Hoàn Châu Cách Cách’ phát sóng, Dung ma ma mới thật sự là "Toàn dân thóa mạ".
Lại nói tiếp, lão thái thái cũng không biết là vận khí tốt hay là vận khí kém, hai bộ phim hot nhất năm 98 đều để cho bà vượt qua, nhưng diễn nhân vật đều không được ưa thích, thậm chí có thể nói làm cho người ta chán ghét.
Tào Hiên cũng không biết tránh như thế nào, chỉ có thể nhớ kỹ việc này, đến lúc đó bớt chút thời gian tới nhà thăm lão thái thái vài lần.