………
Ra khỏi thư phòng, Tào Hiên vào trong sân hóng gió lạnh một hồi, mới đè xuống xao động trong lòng.
Bỏ qua hai cô gái chơi máy tính kia, Tào Hiên lấy sổ tay ra, bắt đầu viết kịch bản cho MV album mới.
Bề ngoài Tào Hiên dường như không quan tâm đến mưa gió bên ngoài, nhưng cho dù ai bị người vây quanh mắng một trận, trong lòng há lại không có một chút bực tức.
Tào Hiên không biểu hiện ra ngoài. Là không muốn để cho người quan tâm hắn lo lắng, cũng không có nghĩa là hắn nằm yên mặc kệ trào phúng.
Truyền thông Hồng Kông và Đài Loan cho rằng hắn không xứng đặt song song với Nhậm Hiền Tề, một bộ phận truyền thông đại lục cũng thêm mắm dặm muối, Tào Hiên nghẹn sức muốn hung hăng đánh vào mặt những đơn vị truyền thông này.
Mà album mới chính là chỗ dựa của hắn!
Tào Hiên vốn định từ từ tiến hành chế tác album, hiện tại cần tăng nhanh tốc độ.
Mấy ngày nay đã làm ra bản nhạc đệm đầu tiên của hai ca khúc, nếu thuận lợi, sau tết dương lịch có thể bắt đầu thu âm.
MV này cũng bắt đầu chuẩn bị.
Lúc trước vốn định quay toàn bộ 5 ca khúc chủ đề, sau đó Tào Hiên tính toán thời gian và chi phí một chút, chủ yếu là chi phí, liền giảm MV xuống còn hai ca khúc.
Một là truyện cổ tích, một là hoàng hôn.
MV "Đồng thoại" rất đơn giản, trực tiếp sao chép nguyên bản là được, trình độ kinh điển của MV này, không hề thua kém bản thân ca khúc.
MV "Hoàng hôn" nguyên bản "Tào Hiên" không có ấn tượng, đành phải sáng tác.
Tào Hiên trầm tư suy nghĩ, chủ đề chia tay này, trực tiếp áp súc tình tiết chia tay thất tình của mấy cặp tình nhân trong điện ảnh và truyền hình đời sau, biên soạn một đoạn MV, cá nhân anh cảm thấy cũng không tệ lắm.
"Đây là... kịch bản?"
Tào Hiên đang hăng say viết, phía sau chợt nghe thấy giọng Tằng Ly, quay đầu nhìn lại, cô gái này đang nhìn chằm chằm kịch bản của mình.
Nhìn Tào Hiên nhìn về phía mình, Tằng Ly có chút quẫn bách nói: "Ta khát, nghĩ ra rót chén nước uống, thấy ngươi viết đến nhập thần, nhịn không được liếc vài lần, không có vấn đề gì chứ.”
“Không có việc gì, chỉ là kịch bản MV, tự mình viết bậy chơi.”
Tào Hiên đứng dậy giúp Tằng Ly rót ly nước, đang chuẩn bị đưa cho nàng, đột nhiên lui về phía sau một bước, ánh mắt vòng quanh nàng đánh giá từ trên xuống dưới.
Tằng Ly bị hắn nhìn thập phần không được tự nhiên, vội xoay người tránh tầm mắt, có chút xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, khiển trách.
“Anh làm gì vậy?”
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Tào Hiên xua tay ý bảo mình không có ác ý, sau đó giải thích: "Vừa rồi tôi cảm thấy cô rất thích hợp với vai nữ chính trong MV của tôi, không biết cô có hứng thú hay không, giá cả dễ nói.”
“Nữ chính? Tôi?”
Tằng Ly có chút không thể tin được, ngay sau đó chính là động tâm.
Dù sao cũng là trung hí biểu diễn hệ sinh viên, lại là Phật hệ, lên hơn một năm khóa, cũng muốn học để sử dụng một phen, cho dù vẻn vẹn chỉ là cái MV nữ chính.
Bất quá, Tằng Ly rất nhanh nhớ tới một chuyện: "Không được, chủ nhiệm lớp không cho chúng tôi nhận vai diễn, chúng tôi có một bạn học vì chuyện này mà bị đuổi học.”
Tằng Ly vừa nhắc tới, Tào Hiên cũng nhớ ra.
Năm nhất nghiêm cấm ra ngoài nhận phim, năm hai, năm ba nhất định phải để cho giáo viên kiểm tra thực hư kịch bản, chỉ có đoàn làm phim chính quy hoặc đạo diễn lớn mới có thể thả người, thẳng đến năm tư gần tốt nghiệp, sinh viên mới tính là có quyền tự do.
Mai Đình, một trong tám đại kim hoa, chính là bởi vì nhận được lời mời không thể chối từ, vì quy định này, cuối cùng nghỉ học.
Tào Hiên có chút thất vọng, nhưng không có cưỡng cầu, cũng không thể vì MV của mình, để cho cô nương người ta nghỉ học đi.
Tằng Ly áy náy cười cười, bưng ly nước, trở về thư phòng, Tào Hiên vừa định ngồi xuống tiếp tục viết kịch bản, liền thấy Hồ Tịnh hùng hùng hổ hổ từ thư phòng chạy ra.
"Anh muốn tìm Lê Tử quay MV?"
“Đúng vậy.”
"Vậy tại sao anh không tìm tôi, tôi kém Lê Tử chỗ nào?"
Đôi mắt to đen láy của Hồ Tịnh trừng Tào Hiên, má lúm đồng tiền run lên, đặc biệt đáng yêu.
Tào Hiên không nhịn được đưa tay chọc chọc, nhưng lập tức ý thức được quá mức đường đột, vội vàng thu tay lại, Hồ Tịnh mặt đỏ bừng, gian phòng nhất thời có chút an tĩnh.
“Khụ......”
Vài giây sau, Tào Hiên mới ho nhẹ một tiếng, giả bộ vừa rồi không có chuyện gì xảy ra nói: "Tìm cậu cũng vô dụng, trường học các cậu lại không thả người.”
“Người khác không được, nhưng tôi có hi vọng.”
Hồ Tịnh trên mặt còn mang theo điểm hơi hơi đỏ ửng, ngẩng đầu đắc ý nói: " chủ nhiệm lớp thích nhất là ta, ta đi cầu nàng, nàng khẳng định đồng ý, thật sự không được liền nghỉ đông quay, cũng không tính vi phạm, bất quá không biết bên ngươi đã có lịch trình chưa?"
“Có có có.”
Tào Hiên không nghĩ tới còn có khả năng phong hồi lộ chuyển, hồi tưởng một chút, ngoại trừ Mai Đình, Hồ Tịnh đúng là học sinh đầu tiên quay phim lớp 96, xem ra là rất được sư sủng.
"Vừa vặn có hai MV, cậu và Tằng Ly mỗi người một nữ chính, chỉ cần thầy giáo các cậu thả người, lịch trình tôi sẽ tận lực phối hợp với các cậu, MV này cảnh quay không nhiều lắm, tốc độ nhanh vài ngày liền quay xong, không chậm trễ học tập hoặc là nghỉ học của các cậu."
“Được, tôi trở về liền đi tìm chủ nhiệm lớp, bất quá trước đó nói rõ, chúng ta cũng không phải làm không công, muốn thù lao đóng phim, tôi có thể thu giá hữu nghị của cậu, phần của tiểu Ly cũng không thể thiếu.”
Nói xong câu cuối cùng kia, Hồ Tịnh tăng thêm ngữ khí, tựa hồ có ý ám chỉ, Tào Hiên nhất thời không đoán chuẩn nàng là có ý gì, nhưng vẫn như đinh đóng cột nói.
“Đều nghe lời ngươi!”
Hồ Tịnh hài lòng gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Tào Hiên: "Đồng chí Tào Hiên, anh chờ tin tức thắng lợi từ tôi đi.”
Trung diễn, văn phòng khoa diễn xuất.
Chủ nhiệm lớp 96 Thường Lệ nhìn hai cái tên lót đáy bảng thành tích tiểu phẩm thi tháng, nhíu chặt mày.
Một vị lão sư đi ngang qua liếc mắt một cái, cười nói: "Đếm ngược lại là Chương Tử Y cùng Lưu Hoa a.”
“Thường Lệ đỡ trán, có chút khổ não: "Thứ hạng thì không sao cả, dù sao cũng có cao có thấp, nhưng mấu chốt là hai người này vẫn không thông suốt, so với bạn cùng lớp, rơi hơi xa.”
“Từ từ sẽ đến.”
Một vị lão sư khác an ủi: "So với năm nhất, hai người này tiến bộ rất lớn, có thể là cảm thấy vượt qua kỳ phân biệt, có chút lười biếng, quay đầu lại gõ gõ là được rồi.”
Vì có thể đốc thúc học sinh nghiêm túc học tập, năm nhất đại học Trung Quốc đặc biệt thiết lập thời gian phân biệt một năm, một năm sau không đạt tiêu chuẩn liền đào thải.
96 ban tổng cộng mười chín học sinh, sau kì thi trụ lại rớt những ba người, tỉ lệ có thể nói kinh người.
Chương Tử Y và Lưu Hoa vẫn luôn là học sinh cặn bã trong lớp, tuy rằng năm nhất đại học mạo hiểm vượt qua kiểm tra, nhưng thành tích chuyên nghiệp chậm chạp không có nhiều tiến bộ, khiến hai người trở thành tâm bệnh của chủ nhiệm lớp Thường Lệ, nhắc tới liền đau đầu.
Thùng thùng - -
Đang trò chuyện, cửa phòng làm việc vang lên, Thường Lệ nhìn thoáng qua: "Vào đi.”
Hồ Tịnh cười híp mắt đi vào, trước miệng ngọt chào hỏi một vòng: "Thường lão sư hảo, Trương lão sư hảo, Vương lão sư hảo, Bạch lão sư hảo."
“Có chuyện gì sao?”
Thường Lệ ở trước mặt học sinh theo thói quen ra vẻ uy nghiêm, Hồ Tịnh lại không sợ cô chút nào.
Đối với khoa biểu diễn Trung Quốc mà nói, lớp 96 là một sự tồn tại tương đối đặc biệt, bởi vì trong lần tuyển sinh này, Thường Lệ phụ trách đỡ đầu những sinh viên mới xuất thân từ vũ đạo và hí kịch trước đây của Trung Quốc.
Cũng chính bởi vì Thường Lệ kiên trì như thế, lớp 96 mới tập hợp đủ bát đại kim hoa tứ vũ tứ hí.
Mai Đình và Trương Đồng là diễn viên múa chuyên nghiệp của đoàn văn công bộ đội, Hồ Tịnh và Chương Tử học múa từ trường tiểu học, người trước học trung học Dân Đại Phụ 6 năm, người sau học trung học Bắc Vũ 6 năm.
Tằng Ly và Viên Tuyền hát Thanh Y, trước khi ghi danh thi vào đoàn kinh kịch Ngạc Tỉnh, Tần Hải Lộ hát đao mã đán, từng đi biểu diễn RB, Lý Mẫn cũng xuất thân từ hí khúc.
Cho nên, là Bá Nhạc kiêm ân sư của Bát Đại Kim Hoa, Thường Lệ bề ngoài nghiêm túc, trên thực tế đối với đám nữ hài này đặc biệt yêu thương quan tâm.
Đặc biệt là Hồ Tịnh, không biết có phải bộ dạng cô trắng nõn đáng yêu hay không, tóm lại đặc biệt hợp với mắt Thường Lệ, công nhận là học sinh được Thường Lệ sủng ái nhất lớp 96.
Bình thường trong lớp có việc gì khó, cũng không phải lớp trưởng ra mặt, mà là đề cử Hồ Tịnh cùng Thường Lệ trao đổi.
Thường xuyên qua lại, thầy trò trao đổi nhiều hơn, quan hệ giữa Thường Lệ và Hồ Tịnh cũng càng ngày càng tốt, Hồ Tịnh thậm chí còn gọi Thường Lệ là mẹ Thường.