Kinh Thành, phòng biên tập của một tờ báo giải trí nào đó. Văn phòng nhỏ trên dưới 50 mét vuông, chen chúc bảy tám người, có người múa bút thành văn, còn có người loay hoay với máy ảnh, gọi điện thoại và sắp xếp tài liệu trên bàn. “Được được, cảm ơn nha.” Phóng viên trung niên gọi điện thoại buông điện thoại trong tay xuống, hưng phấn vung tay lên. “Các đồng chí, tin tức của đài phát thanh Kinh Thành, tỷ lệ phát sóng của ‘Bởi vì yêu cho nên yêu’ vượt qua ‘Anh có thể ôm em không’, đã
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.