• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi đối diện Nhạc Dương là một phu nhân xinh đẹp tầm ba mươi tuổi.

Nàng có một đôi lông mày thanh tú, dung mạo sáng như trăng, đôi mắt trong như suối, khoé môi hơi cong lên mỉm cười, đoan trang, ôn nhu như nước.

Mái tóc đen dài được búi cao bằng một cây trâm phượng gỗ màu tím đen, mộc mạc thanh nhã nhưng cũng không mất đi phần hào phóng. Nhìn tổng thể, nàng có khuôn mặt thanh khiết trong sáng, khí chất vô cùng, khoác trên người nàng là bộ váy dài màu xanh dương điểm một chút trắng, cùng với đôi tay ngọc ngà đang ôm tiểu nha đầu, khiến Nhạc Dương thổn thức không thôi.

Nếu ai có thể cưới được nữ nhân như vậy, thật không còn gì có thể đòi hỏi hơn!

Phu nhân xinh đẹp thấy Nhạc Dương tỉnh lại, nàng khép lại nụ cười, trên mặt đều là vẻ đau lòng tự trách: “Tam nhi, sau này không cho phép ngươi làm bậy như thế nữa. Ai cho ngươi cái lá gan liều mạng vậy hả? Nghĩ không thông liền đi nhảy sông, may lúc đó kịp thời cứu được ngươi, nếu không ngươi bảo ta…bảo ta nên ăn nói thế nào với tỷ tỷ đây? Năm đó tỷ tỷ giao ngươi cho ta chăm sóc, từ đó Tứ nương ta đã trở thành mẫu thân của ngươi rồi. Tam nhi, nhiều năm như vậy, Tứ nương chưa bao giờ nặng lời với ngươi, nhưng lần này ngươi thật sự đã làm sai, nếu không khiến ngươi nhớ kỹ lần giáo huấn này, vậy Tứ Nương cũng không làm tròn trách nhiệm với những gì đã hứa với tỷ tỷ. Tháng sau chờ Tứ thúc ngươi về, ngươi lập tức đến từ đường lĩnh phạt đi.”

Tiểu nha đầu nhăn nhăn cái mũi đáng yêu, bắt chước nói: “Đi lĩnh phạt đó nha, bộp bộp, đánh tới mức nở hoa luôn!”

À?

Nhạc Dương nghe xong, mồ hôi đổ xuống như mưa, khi nào mình nghĩ không thông mà đi nhảy sông chứ?

Đây là đâu? Lão đạo sĩ đạp mình đến đâu vậy, có phải nàng nhận lầm người rồi không?

Trong lòng hắn đột nhiên hiện lên một ý nghĩ kỳ quái: có phải là một người lớn lên rất giống mình cùng rơi xuống sông với mình, sau đó phu nhân xinh đẹp kêu người kéo mình lên, còn tên quỷ xui xẻo kia đã đi làm mồi cho cá ăn?

Nghĩ đến đây, cái trán của hắn rịn đầy mồ hôi.

Hiểu lầm to rồi!

Thanh niên vừa mới xuyên qua rất sợ một khi mở miệng sẽ lộ ra sơ hở, không dám nói đây là hiểu lầm, lại càng không dám hỏi nơi này là chỗ nào.

Lỡ như khiến đối phương phát hiện, mình không phải là Tam nhi bảo bối của nàng, nói không chừng sẽ lập tức trở mặt ném mình lại xuống sông, vậy coi như xong đời!

Phu nhân xinh đẹp thấy sắc mặt Nhạc Dương căng thẳng, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi, mặt đỏ bừng, trông có vẻ như đang thẹn, trong lòng vui mừng hẳn lên, thầm nghĩ đứa nhỏ này đã hối cải, không nỡ nên giọng cũng nhẹ hơn nhiều: "Tam nhi, ngươi biết sai là tốt rồi, người trẻ tuổi không sợ phạm sai lầm, chỉ sợ không biết sửa sai. Tứ nương nhìn ngươi trưởng thành, cũng biết ngươi không phải là cái loại không biết nặng nhẹ, chẳng qua tiểu thư Tuyết gia nhà người ta từ hôn khiến ngươi không cam lòng, nhất thời buồn bực nên mới làm ra chuyện ngu ngốc như vậy. Tam nhi à, tiểu thư Tuyết gia mặc dù tốt nhưng trái tim của nàng không ở trên người ngươi, từ hồn cũng tốt, phu thê nếu không thể đồng cam cộng khổ, hoạn nạn cùng chia, vậy chẳng bằng không thành thân! Dù sao Nhạc gia chúng ta cũng là một trong tứ đại gia tộc, nữ tử trong thiên hạ nhiều như vậy, chẳng lẽ không thể chọn ra được một cô nương tốt hay sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK