Không phải hắn vừa mới khế ước Bảo Điển sao? Vừa mới khế ước chính là tân thủ học đồ, mà tân thủ học đồ một ngày chỉ có thể triệu hoán một chiến thú, mới vừa rồi gốc Thổ Tiên Thứ Hoa kia đã héo rũ, hắn thử lại cái gì? Nàng vốn muốn nhân cơ hội này giáo dục hắn, để hắn biết phải chú ý bảo vệ triệu hoán thú của mình, không thể khiến nó tử vong dễ dàng, bởi vì số lần triệu hoán của mỗi người đều có giới hạn, cho nên bất luận là khi chiến đấu hay bình thường cũng phải cẩn trọng.
Hắn, hắn còn có thể triệu hồi không?
Bên kia Nhạc Dương không biết trong đầu tiểu cô nương đang nghĩ cái gì, hắn kích động lần nữa triệu hoán ra một gốc Thổ Tiên Thứ Hoa, sau đó cố gắng điều khiển nó cắm rễ vào trong bùn đất.
"Thành công, cuối cùng cũng thành công!" Bạn học Nhạc Dương vỗ tay mừng rỡ, may mắn mình tuy không phải thiên tài, nhưng cũng không phải là một tên quá bình thường.
Nhạc Băng nhìn chằm chằm, thiếu chút nữa đã té nằm trên mặt đất.
Cho nên, muội muội và ca ca giả mạo đã có một màn trò chuyện thế này.
"Tam ca, ngươi không phải vừa mới khế ước bảo điển sao? Ta nghe nói, mấy ngày trước ngươi mới thành công, đúng không?" Nhạc Băng kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, không sai." Nhạc Dương gật đầu trả lời.
"Vậy bây giờ ngươi đang ở cấp mấy? Là cấp một tân thủ học đồ, hay là cấp hai dũng giả?" Nhạc Băng hỏi nữa.
"Cấp một tân thủ học đồ." Nhạc Dương đồng học thành thật trả lời.
"Cấp một tân thủ học đồ của ngươi ở giai gì? Sơ giai, trung giai hay là cao cấp? Khoảng cách cấp hai còn thiếu bao nhiêu? Ý của ta là, có khi nào trong lúc vô tình ngươi đã tăng lên cấp hai, trở thành sơ giai dũng giả không?" Nhạc Băng vô cùng hoài nghi hỏi.
"Không hề, nào có nhanh như vậy chứ! Ngươi nhìn đi, ta nhất định là cấp một tân thủ học đồ sơ giai, thăng lên cấp hai rất khó, ta biết mà."
Thanh niên xuyên qua mặc dù mới tới đây chưa được mấy ngày, nhưng trong đầu có kiến thức do Thanh Đồng Bảo Điển đưa cho, nên hắn cũng biết một chút.
Hắn mở trang đầu tiên của Thanh Đồng Bảo Điển ra để Nhạc Băng nhìn cấp bậc của mình.
Vừa nhìn xong lại càng khiến tiểu cô nương cảm thấy choáng váng đầu óc, hỏi: "Tam ca, cấp một tân thủ học đồ không phải chỉ có thể triệu hoán một chiến thú thôi sao? Tại sao ngươi có thể triệu hoán hai chiến cái?"
"À..." Bạn học Nhạc Dương gãi đầu: "Thật ra ta không có triệu hoán hai cái!"
"Không có? Vậy đây là cái gì?" Nhạc Băng chỉ vào Thổ Tiên Thứ Hoa vừa được Nhạc Dương triệu hồi ra, nghĩ thầm chẳng lẽ là do mình bị ảo giác?
"Nó chính là gốc Thổ Tiên Thứ Hoa vừa rồi!" Nhạc Dương kì quái, có gì không đúng sao?
"Dù nó là gốc vừa rồi, nhưng nó đã héo rũ, hôm nay ngươi không thể nào triệu hoán nó ra lần nữa, ngươi làm sao lại có thể triệu hoán nó được?" Nhạc Băng cũng muốn té xỉu, chẳng lẽ Tam ca này của mình chính là thiên tài ngàn năm khó gặp trong truyền thuyết? Nghe nói có một loại biến thái kiểu thiên tài, có thể phá lệ triệu hoán thú cực kỳ phù hợp của mình tận hai lần.
Nhưng loại biến thái này, đừng nói trăm năm khó gặp, ngay cả ngàn năm qua cũng chưa nghe nói có mấy người.
Tam ca của mình biến thái chỗ nào chứ?
Nhạc Băng nhìn lại Nhạc Dương, thần thái trong mắt có điểm khác biệt, không ngờ nàng lại có thể nhìn thấy một siêu cấp biến thái.
Bạn học Nhạc Dương không hề biết mình không giống người bình thường, hắn vẫn hồ đồ giải thích: "Nhưng thật ra, nó không có chết! Vừa rồi khi ta triệu hoán thứ hoa là dùng biện pháp phân gốc, giữ lại chủ thể của nó, chỉ triệu hồi phần gốc phụ ra, chẳng qua là gốc cây trước sau khi phun độc đã chết, nhưng chủ thể vẫn giữ lại, không bị ảnh hưởng... Dĩ nhiên, triệu hoán như vậy cũng mất rất nhiều sức."
"Ngươi nói gì? Ngươi hiểu được ‘phân gốc’ triệu hoán?" Nhạc Băng cảm thấy sét đánh ngang tai.