• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vâng. . ." Bạn học Nhạc Dương quyết định sẽ giả mạo cái tên xui xẻo chết đuối kia trước, nói quanh co một hồi, chờ đến khi có cơ hội rồi chuồn đi.

"Tam nhi, ngươi biết nghĩ như vậy là tốt rồi, Tứ nương cũng an tâm." Phu nhân xinh đẹp vốn tưởng sẽ phải tốn công khuyên nhủ một phen, nhưng lại không ngờ rằng đứa nhỏ này sau khi chết hụt một lần đã nghĩ thông suốt, trong lòng cảm thấy quả nhiên tổ tiên có linh.

An ủi thêm vài câu, phu nhân xinh đẹp bảo Nhạc Dương nghỉ ngơi tốt rồi dắt tay tiểu nha đầu đứng lên chuẩn bị rời khỏi phòng.

Nhạc Dương thầm than nguy hiểm, may mà chưa lộ, bây giờ mau chóng nghĩ biện pháp lẻn đi, nếu không lỡ như tên gia hoả tự tử kia trở về, lúc đó chết chắc.

Phu nhân xinh đẹp nắm tay tiểu nha đầu rời đi, nhưng khi vừa đi tới cửa bỗng nhiên lại quay đầu hỏi: "Tam nhi, ngươi phải hứa với ta, ngươi tuyệt đối không được hành động dại dột nữa. Ngươi ngoài mềm trong cứng, bề ngoài thì hiền hoà nhưng nội tâm lại rất quật cường, ta hiểu rõ, tuyệt đối không được chờ đến khi ta vừa đi, ngươi lại bắt đầu nghĩ đến mấy việc ngu ngốc kia…ngươi thật sự sẽ không làm chuyện điên rồ nữa, phải không?”

"Không, tuyệt đối không!" Nhạc Dương lắc đầu liên tục, cam đoan.

Tại sao mình có thể tự sát chứ? Mình còn phải đi tìm lão đạo sĩ chết tiệt kia báo thù nữa!

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nhạc Dương, phu nhân xinh đẹp lại an ủi hắn thêm một phen: "Tứ nương tin tưởng ngươi, Tam nhi, ngươi tuyệt đối không được làm chuyện ngu xuẩn, cha mẹ ngươi mất sớm, Tứ thúc ngươi lại không có con trai, ta đức mỏng vô phúc, Băng Nhi mệnh khổ, Sương Nhi tuổi nhỏ, phòng của phụ thân ngươi và Tứ thúc ngươi đều phải dựa vào ngươi ngày sau kế thừa hương khói, ngươi phải nhớ kỹ điều đó!”

Nhạc Dương đổ mồ hôi như tắm, nghĩ thầm, sao có thể dựa vào ta được, ta không phải là Tam nhi nhà các ngươi, Tam nhi thật sự có lẽ đã làm mồi cho cá ăn, vấn đề hương khói này cũng quá sức rồi!

Đương nhiên hắn nào dám nói ra, chỉ có thể gập đầu đáp vâng.

Tiểu nha đầu tựa hồ cảm thấy trong phòng thật nhàm chán nên buông tay khỏi phu nhân xinh đẹp, nhảy ra khỏi cửa, thoắt cái đã bỏ chạy đi xa.

Phu nhân xinh đẹp gọi hai tiếng, thấy tiểu nha đầu không nghe, quyết định tự mình đuổi theo, trước khi ra cửa vẫn không an tâm mà nhắn nhủ với Nhạc Dương: “Tam nhi, đừng nản lòng, Tứ thúc ngươi không thông minh cho lắm, trước năm hai mươi tuổi một tháng mới khế ước thành công, không phải ngươi vẫn còn ba tháng sao? Ngươi đã cắn răng kiên trì cố gắng nhiều năm như vậy, còn chưa phải là kết thúc. Ngươi định từ bỏ sao? Con cháu Nhạc gia, ai cũng có thể kết ước được Bảo Điển, tin tưởng Tứ nương, ngươi cũng sẽ không phải là ngoại lệ…Ta nghĩ, có lẽ năm đó phụ thân và mẫu thân ngươi liên thủ phong ấn cuốn Triệu Hoán Bảo Điển, bọn họ không muốn ngươi thành công quá sớm, không muốn ngươi kiêu ngạo tự mãn, mượn lần này để tôi luyện ý chí của ngươi, nếu không, bằng thiên phú hồi bé của ngươi, làm sao có thể kế ước thất bại cơ chứ? Tin tưởng Tứ nương, ngươi có huyết mạch di truyền của phụ thân và mẫu thân ngươi, nhất định sẽ là người ưu tú nhất, tốt nhất, ngươi nhất định có thể thành công, đừng nhục chí, cũng đừng gấp gáp…”

Khế ước Bảo Điển?

Triệu Hoán Bảo Điển là cái gì?

Có lẽ tên xui xẻo kia có huyết mạch rất tốt, nhưng mình cũng không phải là hắn, mình chỉ là một tên trạch nam bình thường mà thôi.

Nếu như nói mình có điểm mạnh gì, vậy có lẽ là khả năng chơi game rất tốt, nhất là cái trò phiêu lưu của Nhật làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK