Nhạc Dương tuy không biết Tam nhi kia muốn khế ước Bảo Điển là cái gì, nhưng theo lời của phu nhân xinh đẹp, bây giờ cũng có thể đoán được vài phần. Hắn đoán nguyên nhân khiến tên xui xẻo bề ngoài giống mình kia gieo mình xuống sông là do quá tuyệt vọng.
Đầu tiên, hắn trở thành cô nhi, sau đó khế ước Bảo Điển gì gì đó liên tục thất bại, còn bị người ta từ hôn, cảm thấy cuộc đời chỉ toàn là bi kịch, bởi vậy trong lúc tuyệt vọng mà nhảy sông tự tử.
Càng bi kịch hơn là, hắn nhảy sông tự tử, nhưng người được vớt lên không phải hắn mà là mình, người có khuôn mặt rất giống hắn…Cuối cùng, mình được mang về trong căn phòng này, mà cái tên cả đời chỉ toàn là bi kịch kia có lẽ đã được một chuyến du lịch miễn phí ở dưới đáy sông rồi cũng nên.
Có một việc khiến Nhạc Dương nghĩ mãi không hiểu, tại sao mình lại rơi xuống sông?
Chẳng lẽ một cước của lão đạo sĩ kia đã đá mình xuống sông?
Tại sao lão ta lại đạp hắn xuống sông cơ chứ? Không phải lão ta muốn mình sống thay cho cái tên xui xẻo kia đấy chứ?
Bạn học Nhạc Dương nghĩ như vậy, trên trán lập tức đổ mồ hôi.
Chuyện này đùa cũng hơi lớn rồi đấy. . .
“Tam nhi, trước tiên ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt, thật ra, dù ngươi không thành công khế ước Bảo Điển thì vẫn là Tam nhi của ta, ta mãi mãi xem ngươi là con ruột, cho dù phải dốc hết gia sản cũng sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi có một chút tiền đồ. Tứ thúc ngươi dù không nói ra, nhưng trong lòng hắn cũng có ý này. Tam nhi, ngươi an tâm nghỉ ngơi đi, nói không chừng khoẻ lên rồi lại khế ước thành công thì sao?”
Phu nhân xinh đẹp dặn dò Nhạc Dương nghỉ ngơi thật tốt rồi quay người rời đi.
Nhạc Dương nghe nàng nói, trong lòng cũng rất cảm động.
Dù người nàng quan tâm không phải mình, nhưng lại rất tốt với tên Tam nhi ngu ngốc kia, lập tức cảm thấy cái tên kia quả nhiên ngu ngốc mới có thể đi nhảy sông tự sát!
Mẹ kế tốt như vậy, thế gian này có được mấy người chứ!
Cái tên ngốc kia lại không biết quý trọng, vì một vị hôn thê nào đó mà nhảy sông tự sát, đáng đời hắn chết đuối! Trong lòng Nhạc Dương có chút bất bình, mình muốn một người quan tâm như vậy còn không có đây!
Hắn đưa mắt nhìn phu nhân xinh đẹp đi ra ngoài, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, nếu mình thật sự là Tam nhi kia thì tốt rồi, Tứ nương kia thật tốt, đáng tiếc rằng mình không phải là cái tên xui xẻo đó!
Nằm lại về giường, ánh mắt lơ đễnh quét tới bàn sách, lập tức hắn bị một cuốn sách bằng kim loại hấp dẫn.
Cuốn sách này tựa như do thanh đồng tạo thành, màu sắc cũ kỹ, lại khá dày, lớn hơn sách báo thông thường gấp hai ba lần, toàn thân chảy xuôi ký tự cổ huyền ảo.
Nhạc Dương vừa nhìn liền bị hấp dẫn, cảm giác rất kỳ quái.
Phảng phất trong không gian không có tiếng động lại có một thứ đang kêu gọi hắn, cám cảm giác này giống như trò chơi mà mình hằng mơ ước đã được cài đặt, không thể chờ đợi lâu hơn được nữa mà muốn nhấn chuột vào nó ngay lập tức…Nhạc Dương theo bản năng đưa tay tới, muốn sờ vào cuốn sách kim loại kỳ quái này. Không ngờ rằng, khi ngón tay hắn vừa mới chạm nhẹ vào, quyển sách liền nhấp nháy ánh sáng chói mắt.
Ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng, khiến nơi này biến thành một biển vàng óng ánh.
Mà Nhạc Dương ở giữa biển vàng óng ánh này, cũng không chịu được mà dùng hai tay che lại mắt, đôi mắt hoàn toàn không mở ra được.