Mà ngay cả một số kiến thức này, cũng rất có thể bởi vì mình có được tuệ nhãn thiên phú, cho nên mới có thể ‘ nhìn thấu’ được những năng lực ẩn giấu của thứ hoa.
Nếu không, tiểu cô nương người ta đi học viện lâu như vậy, lại là thiên tài chân chính, thế mà còn không học được kỹ năng ‘phân gốc’?
"Ừ, được, bây giờ ta sẽ thử." Lúc này đến phiên Nhạc Băng giống như học sinh tiểu học chăm chú nghe giảng, gật đầu như giã tỏi, tia kích động trên mặt mãi không tắt.
"Từ từ rồi làm, đừng có gấp..." Nhạc Dương còn chưa nói xong, tiểu cô nương đã đưa tay nhẹ đặt lên đồ án, nhắm mắt minh tưởng.
Mãi vẫn không thấy nàng có phản ứng gì, khiến Nhạc Dương hoài nghi có phải mình đã sai rồi không?
Bỗng nhiên nhìn thấy sắc mặt Nhạc Băng hiện lên thống khổ, trở nên trắng bệch.
Đôi tay nhỏ bé run rẩy.
Kéo dài tầm một phút đồng hô, kim quang giữa những ngón tay nàng len lỏi lên, hai gốc cây thổ tiên thứ hoa đồng thời bị nàng triệu hoán ra.
Cây bên trái cao hơn một chút, hơn nữa phần thân cũng chắc nịch, nhưng trừ những điểm đó ra, hai cây hoàn toàn giống về hình dáng, màu sắc và cả chuyển động, chỉ là khác chút về kích thước.
Lúc này trên trán Nhạc Băng đã mướt một lớp mồ hôi, phảng phất như mới đánh một trận đại chiến.
Nàng mở mắt, nâng tay nhỏ bé lau mồ hôi đi, vừa đè nén tiếng thở dốc.
Dù vẻ mặt rất mệt mỏi, nhưng ánh mắt nàng tràn đầy phấn khích và niềm vui thành công.
"Thành công, ta thành công, cám ơn ngươi, Tam ca! Ta vẫn muốn học kỹ năng ‘phân gốc’ này, nhưng lão sư không chịu dạy, cám ơn Tam ca!" Nhạc Băng có lẽ nhớ tới những ấm ức mà mình phải chịu khi ở trong học viện, vành mắt nàng hơi ửng hồng.
Nhưng tiểu cô nương này rất kiên cường, hoàn toàn không hề rơi lệ mà khom người thật sâu cảm ơn Nhạc Dương.
Bạn học Nhạc Dương vội vàng lắc đầu, khoát tay: "Không có gì, Thất muội, nếu không phải ngươi cho ta Thổ Tiên Thứ Hoa, ta còn không biết nó có năng này đấy!"
Hắn vừa nói, Nhạc Băng cũng phục hồi tinh thần lại.
Đúng vậy, không phải Tam ca vừa mới nhận Thổ Tiên Thứ Hoa sao? Làm sao hắn biết kỹ năng ‘phân gốc’ này?
Nhạc Dương phát hiện tiểu cô nương dùng một loại ánh mắt kỳ quái để nhìn mình, trong nội tâm nhất thời chột dạ, lập tức nói láo gạt người: "Thất muội, là như vậy, thiên phú của ta là ẩn núp thiên phú, nói cách khác, ta có thể phát hiện một vài kỹ năng hoặc thuộc tính ẩn núp, chỉ là thiên phú của ta mới cấp một, bí mật phát hiện ra có lẽ đều là cơ bản nhất."