Nhạc Băng không phải là người nói nhiều, nàng chỉ nhẹ gật đầu, vừa im lặng ăn cơm.
Tiểu nha đầu đứng trên ghế, cầm đôi đũa để gắp cá nướng ở phía xa, nhìn bộ dáng một tay chống bàn một tay dò ra phía trước của nàng, Nhạc Dương cũng phải đổ mồ hôi thay nàng, nghĩ thầm ngàn vạn đừng có ngã đấy.
Phu nhân xinh đẹp tét nhẹ mông bắt nàng ngồi xuống, giận nàng không lịch sự, ăn uống cẩu thả.
Tiểu nha đầu bị đánh mà sợ run lên, nhưng vẫn thành công gắp được cá nướng, đợi nàng đứng thẳng lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đắc ý, làm mặt quỷ khoe khoang với Nhạc Dương ở bên cạnh.
Ai cũng không ngờ rằng vì quá đắc ý vênh váo khiến cái ghế lung lay, hai cái chân nàng không đứng vững được, ‘ a ’ một tiếng ngã nhào.
Nhạc Dương đặt chén một bên, trước khi tiểu nha đầu té trên mặt đất, hắn dùng động tác đỡ bóng giống như trong bóng rổ, hai tay nâng mông và đầu của nàng lên.
Xung lực quá mạnh, cơ thể hắn trượt xa hơn hai mét.
May mắn hai tay vẫn ổn, không để tiểu nha đầu này rơi xuống đất.
"Tiểu Tam ca ca thật lợi hại!" Ban đầu tiểu nha đầu bị hù dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng một hồi sau lại như đã quên hết mà nhảy xuống, úp sấp vào người Nhạc Dương, vui vẻ ôm hắn.
Chờ phu nhân xinh đẹp lấy lại tinh thần, nàng nổi giận đùng đùng đứng lê giáo huấn vật nhỏ này.
Tiểu nha đầu nàng dày dặn kinh nghiệm, vừa ngửi thấy mùi nguy hiểm liền nhanh chân bỏ chạy.
"Tam nhi, ngươi không sao chứ?" Phu nhân xinh đẹp đau lòng đưa tay muốn kéo Nhạc Dương lên.
"Không, không có chuyện gì." Nhạc Dương sao có thể lộ ra mặt yếu đuối trước mặt nàng chứ, lập tức đứng lên khỏi mặt đất.
Nhưng thật ra hắn cũng không có ngã, mới vừa rồi ngây người vài dây là vì khiếp sợ thân thủ của mình.
Thân thể trạch nam của hắn từ lúc nào đã trở nên linh hoạt như vậy? Chẳng lẽ đây là do hắn tu luyện Tiên Thiên Phá Thể Vô Ảnh Kiếm Khí? Nhưng mới tu luyện được mấy ngày chứ?