Tiểu nha đầu vừa hỏi, phu nhân xinh đẹp cũng hồi phục tinh thần lại.
Nàng vội vàng lau nước mắt, bôi lem luốc khuôn mặt như hoa như ngọc.
Nhạc Dương nhìn thấy gương mặt rối tinh rối mù của nàng, hốc mắc hơi nóng lên, hắn hít vào một hơi thật sâu, đè lại kích động trong lòng, đưa tay ra lau giúp nàng.
Phu nhân xinh đẹp không cho hắn lau nước mắt giúp mình, nàng ngăn lại bàn tay của Nhạc Dương rồi xoay người vội vàng đi ra ngoài.
Nhạc Dương nhìn theo bóng lưng biến mất của nàng, đứng thật lâu.
"Tiểu Tam ca ca, tại sao mẹ lại khóc nhè vậy?" Tiểu nha đầu tò mò hỏi, nhưng cũng không chờ câu trả lời mà giơ cao cây chong chóng trên tay tới: "Nhìn nè, chong chóng của ta có đẹp không? Là do ta ra đường mua đấy, trên đường còn có rất nhiều xâu mứt quả, đáng tiếc là mẹ ta không mua cho…Tiểu Tam ca ca, ta muốn chơi trò cưỡi ngựa, chong chóng ở trên cao mới có thể quay nhanh được!"
Nhạc Dương đổ mồ hôi, tiểu nhà đầu này cũng quá nghịch ngợm rồi!
Cưỡi ngựa?
Chẳng lẽ bình thường tên xui xẻo nhảy sông tự sát kia đều dỗ danh nàng như vậy? Mình tuyệt đối không thể khiến vật nhỏ này nhìn ra sơ hở.
Làm ngựa cho nàng cưỡi tuyệt đối không thể, lỡ như bị té thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng yêu cầu của tiểu la lỵ cũng không thể cự tuyệt, chuyển thành trò an toàn hơn là được, bạn học Nhạc Dương ôm chặt hông tiểu nha đầu, hắn nâng mạnh nàng lên không trung rồi lại hạ xuống, nàng vui vẻ cười khanh khách không ngừng, liên tục giơ lên hạ xuống bốn năm lần, tiểu nha đầu cười đến mức mệt mỏi dựa vào trong ngực Nhạc Dương.
Hmm, muốn thu thập tiểu la lỵ không hề khó khăn gì.
Ngoài cửa, phu nhân xinh đẹp sau khi đã rửa sạch nước mắt đã vội vàng quay trở lại với gương mặt đầy nước, lúc này Nhạc Dương mới đặt tiểu nha đầu xuống.
Tiểu nha đầu không thuận theo, cứ cọ vào người hắn đòi ôm.
Phu nhân xinh đẹp cúi người ôm vật nhỏ đứng dậy, vui vẻ mở miệng: "Tam nhi, mau, mau cho Tứ Nương nhìn thử thiên phú và thủ hộ chiến thú là cái gì…Tam nhi, ta đã nói mà, ngươi nhất định sẽ thành công, hử, cái này tốt lắm, khổ sở chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng thành công, Tam nhi, ngươi rốt cục cũng hết khổ! Mau, mau mở Triệu Hoán Bảo Điển ra, để Tứ nương nhìn, để cho ta cũng cao hứng!"
Thiên phú?
Và thủ hộ chiến thú?
Trong lòng Nhạc Dương vừa mới thắc mắt, bỗng kiến thức giống như tia sáng hiện lên trong đầu.
Đầu tiên, hắn phát hiện một vấn đề, đó là nơi hắn xuyên qua không phải Địa Cầu, mà là một thế giới khác.
Nơi này được gọi là Long Đằng Đại lục, có vô số cường giả, lấy hoàng thất của ba quốc gia, bốn đại gia tộc và bốn đại tông phái cầm đầu.
Ngoài các hoàng tộc của ba đại quốc gia mà hoàng đế truyền từ đời này sang đời khác, vẫn còn bốn đại gia tộc Phong, Tuyết, Nhạc, Viêm có đông đảo các cường giả.
Mà thế gian vẫn còn có thêm bốn đại tông phái thần bí hơn.
Bối đại tông phái là nơi tập hợp của những cường giả một lòng theo đuổi thiên đạo ở Long Đằng Đại Lục, bình thường cực kỳ ít hỏi tới chuyện thế gian, chẳng qua cứ cách ba năm mới phái đệ tử rời núi, dẫn dắt hậu bối ưu tú nhất nhập môn tu luyện.
Trong tất cả cường giả, ngoại trừ hậu nhân của hoàng thất và bốn đại gia tộc ra, chỉ có rất ít thiên tài thành công kế ước được một loại bảo vật đặc biệt, Triệu Hoán Bảo Điển.
Triệu Hoán Bảo Điển ưu thế ở chỗ người nào có được nó, dù là ai cũng có thể trở thành cường giả đứng đầu.