Lập tức, vô số tri thức điên cuồn tràn vào trong đầu hắn, hơn nữa còn là kiểu mạnh mẽ nhét vào, Nhạc Dương chưa kịp phản ứng gì đã phát hiện trong đầu mình đã được nhét đầy tri thức, còn cuốn sách thanh đồng đang phát sáng bên kia vẫn không ngừng tiếp tục nhồi nhét tri thức vào não bộ hắn.
Chỉ trong nháy mắt, một số thứ mà hắn tưởng chừng không thể nào hiểu bỗng nhiên lại được thông suốt. Như hiểu như không, tựa như đã hiểu rất rõ nhưng lại cũng mơ hồ không hiểu gì. Trạng thái mâu thuẫn vô cùng.
Trong cơ thể hắn bởi vì loại thay đổi này, giống như có thứ gì đó đã thức tỉnh.
Cảm giác như một loại năng lượng thần bí có sinh mệnh đang ngủ say trong người bỗng bắt đầu hoạt động. Còn phát ra tiếng rống to, khiến linh hồn của Nhạc Dương cũng phải run rẩy.
Dù tai không nghe được, nhưng trong nội tâm Nhạc Dương lại có thể nghe rất rõ ràng, có một nguồn năng lượng thần bí đang kêu gọi mình. Nhưng hắn hoàn toàn không hiểu nó có ý gì, miễn cưỡng chỉ có thể cảm nhận được là năng lượng thần bí đang kêu gọi, âm thanh tuyệt diệu vô cùng êm tai.
Cái lời kêu gọi này rung động đến thẳng tâm hồn, giống như khi còn bé khi bị bệnh được mẹ vừa ôm trong lòng vừa gọi, không có từ nào để hình dung được.
Đồng thời, trong thức hải của hắn, Nhạc Dương phát hiện có một thanh phi kiếm lấp loé ánh sáng đang tự xoay tròn, huyền diệu vô cùng.
Phi kiếm giống như được bàn tay của cửu thiên tiên nữ cầm lấy, nàng tựa hồ đang nhảy múa ca hát, tự do ngao du trong hư không.
Chuyện này…rốt cuộc là thế nào?
Nhạc Dương còn đang kinh ngạc thì kim quang dần dần hạ xuống, cuối cùng tụ lại thành một điểm sáng lập lòe tại nơi tiếp xúc giữa ngón tay của Nhạc Dương và quyển sách kim loại kia.
Năng lượng thần bí kêu gọi kia cũng im lặng, mà thanh phi kiếm phát sáng kia cũng dần biến mất. Ý thức của Nhạc Dương cũng rời khỏi thức hải, trở về thực tế, hắn kinh ngạc phát hiện ngón tay của mình đang loé sáng lên.
Nhạc Dương kinh ngạc, thu tay lại, ánh sáng bỗng nhiên biến mất.
Mà cuốn sách thanh đồng nặng nề kia, thậm chí còn thần kỳ lơ lửng dựng đứng ở giữa không trung, tự động trôi nổi đến trước mặt hắn. Bây giờ nó cho Nhạc Dương cảm giác không còn là cuốn sách kim loại nặng nề nữa, mà giống như một bộ phận của cơ thể mình, nó chẳng khác gì cánh tay mình kéo dài!
Ở cửa, phu nhân xinh đẹp rơi lệ đầy mặt.
Nàng dựa cửa mà đứng, kích động lấy tay chống đỡ cơ thể đang phát run, giờ phút này thân thể nàng không còn một chút sức lực nào, gần như muốn ngã xuống đất.
Dù nàng nhìn thấy hết thảy trước mắt, trên mặt vẫn đều là vẻ vui mừng không dám tin, nước mắt liên tục rơi xuống ướt cả vạt áo.
"Tam nhi, ngươi, ngươi thành công khế ước Triệu Hoán Bảo Điển? Chuyện này, là thật sao? Tứ nương không có nằm mơ đấy chứ? Tổ tông có linh, tất cả đều nhờ liệt tổ liệt tông phù hộ! Tỷ tỷ, Tam nhi hắn đã khế ước được Bảo Điển, ngươi ở trên trời có nhìn thấy không? Ta đã nói rồi mà, Tam nhi không phải là phế vật, hắn không phải! Cảm ơn liệt tổ liệt tông Nhạc gia phù hộ, cháu dâu thay mặt Tam nhi khấu tạ mọi người, cảm tạ tổ tông không chê Tam nhi nhà ta…” Phu nhân xinh đẹp lập tức quỳ trên đất, không áp chế được kích động, dập đầu thật mạnh xuống đất, thành tâm tạ ơn tổ tiên.
Cái trán trơn nhẵn của nàng vì một lần dập đầu này mà đỏ lên, phía trên còn dính bụi đất.
Nhạc Dương chạy nhanh đến đỡ vị Tứ nương này dậy, mặc dù hắn là đồ giả mạo, nhưng cũng khiến phu nhân xinh đẹp cảm động không thôi.
Ở cửa ra vào, tiểu nha đầu không biết đã trở về từ lúc nào, nàng cầm một cây chong chóng màu đỏ ở trên tay, nghiêng cái đầu nhỏ qua một bên hỏi: “Sao mẹ lại khóc?”