“Ừ, ta sẽ nhớ kỹ.” Lị Lị, một tên người bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn nữa. Nàng thật sự chỉ là nữ tử bình thường ở nông thôn thôi sao? Trong lòng hắn rất nghi ngờ, xem ra hắn phải phái người đến quê hương của nàng đi thăm dò xem nàng nói thật hay không.
Lộ hình như vừa vui vẻ lại vừa lo lắng vặn vẹo hai tay, giả vờ không biết phải nhìn Tịch Ân như thế nào, trên gò má còn có chút e lệ của thiếu nữ, trên thực tế nàng hận không thể lập tức nhào về phía hắn mà giết.
“Tư tế, ta đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng cho ngài rồi.” Một gã đang học tập ở thần điện, là một nam nhân mặc áo trắng đi tới, khuôn mặt bình thản không khác gì Tịch Ân.
“Ừ, cảm ơn ngươi.” Tịch Ân gật đầu hướng tới nam nhân kia nói lời cảm ơn.
Được khen ngợi, trên mặt tiểu nam tử hiện lên nét vui mừng, nếu không chịu giới hạn trong giáo dục hàng ngày, hắn chắc chắn sẽ hài lòng nhảy dựng lên.
Lộ không chú ý tới tiểu nam tử vui vẻ kia ở trong phủ, tối hôm qua trong thần điện ngoại trừ nàng ở ngoài, tất cả đều là đệ tử theo Tịch Ân học tập, bọn họ cẩn thận trong lời nói và việc làm và cử chỉ rất lễ phép, khiến nàng không có cách nào kiên nhẫn nổi, trong bụng lửa giận điên cuồng, chán ghét đối với nơi này không ngừng tăng lên. Để tránh mất lý trí mà đại khai sát giới, nàng cố ý tách ra mọi người, không hề tiếp xúc với bọn chúng, để đề phòng bọn họ nói không đúng điều nàng muốn nghe, làm cho lửa giận của nàng bùng cháy dữ dội.
“Lị Lị, ngươi đã ăn chưa?” Tịch Ân lễ độ mời nàng cùng ăn bữa sáng.
Tiểu nam tử mặc dù biết được Lị Lị đã dùng bữa sáng, nhưng cũng không vô lễ xen vào.
“Ta, ta ăn xong rồi, cảm ơn, cảm ơn ngài, tư tế.” Muốn nàng và Tịch Ân cùng dùng bữa, không bằng giết nàng còn tốt hơn.
“Ta đây thất lễ rồi.” Hắn dịu dàng quay về phía nàng nói rồi quay đi.
Tiểu nam tử thấy thế, cũng hướng Lị Lị hành lễ.
“Tư tế, mời, mời đi thong thả.” Hắn lại hướng nàng hành lễ, khiến Lộ cảm thấy bất ngờ, hơn nữa hắn không có nhắc lại việc muốn giúp nàng giải trừ tà ma pháp trên người, khiến nàng kinh ngạc không thôi, theo như ý định của hắn ngày hôm qua, nàng cho rằng sau khi hắn trở về chắc chắn sẽ nhắc lại chuyện xưa, không nghĩ hắn lại không thế, chẳng lẽ là quên mất sao.
Theo phong cách của hắn, không tin hắn sẽ quên dễ dàng như thế, không biết nguyên nhân gì sẽ khiến cho hắn nhắc lại một lần nữa.
Là do thân thể của hắn bị ảnh hưởng bởi tà ma pháp sao? Không! Không có khả năng! Nàng ẩn náu tốt như vậy, cho dù bề ngoài hay tên đều bình thường khiến cho người khác không có ấn tượng gì, trước khi Tịch Ân hỏi tên của nàng cũng hiểu, trong lòng hắn, nàng là một nữ tử dễ bị quên lãng, hắn sao có thể đối với một người không có chút đặc biệt nào sinh ra hoài nghi chứ? Nàng chỉ tự hù dọa bản thân mà thôi.
“Ôi! Cho dù lúc nào ta nhìn thấy tư tế, người luôn luôn thần thánh và có lễ nghi như vậy.” Một thị nữ không nén được tôn sùng mà thở dài.
Thần thánh? Có sao? Lông mày Lỗ khẽ nhếch lên.
“Đúng vậy! Tư tế người cao quý như vậy sẽ không sinh ra mơ mộng với nữ nhân, nhưng chúng ta lại nảy sinh nhớ nhung với người.” Hắn càng cao khó với, càng khiến nữ nhân tăng thêm tò mò với hắn
Hừ! Có phải không? Trong lòng Lộ cười nhạt, nàng cũng chưa quên trong lúc bị mê hương và sau đó hắn khác biệt bao nhiêu, hắn cuồng nhiệt nóng bỏng đến nỗi đến bây giờ nàng cũng chưa quên, hắn cũng có thể khiến nàng dâng lên từng ngọn sóng xúc cảm, đây là chỗ khiến nàng ngạc nhiên nhất, nàng cho rằng không thể có đàn ông có thể kích động dục vọng củanàng, không nghĩ hắn dễ dàng có thể làm được, vì sao lại khiến nàng rơi vào trong ngọn lửa đó.
Có liên quan tới việc thấy hắn thống khổ đấu tranh sao? Nhất định là nhìn thấy hắn liều mình kiềm chế như vậy, hết lần này tới lần khác không kiềm chế được, khiến nàng đạt được rất nhiều niềm vui trong lúc đó, làm cho nàng quên đi mục đích, thiếu chút nữa bị lạc khỏi đường đi đã định.
Hay là do hắn là kẻ thù của nàng, nắm ở trong tay kẻ thù lớn nhất đời mình, khiến cho nàng khó mà đạt được thắng lợi đã đề ra.