Không có! Nàng là đệ tử duy nhất của Hắc Đế Hà, kế thừa âm độc của Hắc Đế Hà, không có khả năng dễ dàng bị thay đổi, nàng tuyệt đối không vứt bỏ khổ sở vì huấn luyện từ nhỏ đến lớn.
Tuyệt đối không thể!
Lộ gắng sức phủ nhận, một mực cho rằng lòng của nàng chưa từng thay đổi.
“Vâng, ta lui ra trước.” Mã Cơ không dám nói sẽ ở lại bên người nàng chăm sóc nàng, thấy nàng mệt mỏi, trong lòng cũng vô cùng không vui. Nàng ngoan ngoãn lui ra để Lộ yên lặng tĩnh dưỡng, vì thân thể của Lộ suy nghĩ, nàng có thể tạm thời buông khao khát trong lòng.
Sau khi tới chào hỏi buổi sáng, Mã Cơ thu dọn đĩa và điểm tâm vỡ vụn trên mặt đất, lặng lẽ rời đi, không hề phát ra nửa điểm động.
Sau khi Mã Cơ rời đi, Lộ nặng nề tiến vào mộng đẹp, trong mộng nàng mặc y phục màu hồng, chân trần đứng ở trước dàn tế đắc ý cười, mà trên dàn tế có một nam nhân tóc trắng, mà nàng khiêu khích ghé vào trên ngực hắn, hấp dẫn hắn. . . . . . *cuoizan* *cuoizan* *cuoizan*
Thời gian từ từ trôi qua, tinh thần Lộ vẫn sa sút như cũ, trầm lặng thương tiếc tà ma pháp bị mất đi, Mã Cơ nói chuyện cười nhưng vẫn không thể làm tinh thần của nàng phấn chấn lên.
Không lâu, Mã Cơ rốt cục buông tha cho bản thân thuyết phục Lộ có tinh thần, thật ra như vậy đối với bản thân cũng có lợi. Lộ càng suy yếu, càng ỷ lại vào nàng, tuy rằng tính tình Lộ không tốt lắm, nhưng mà nàng có thể chịu được, chỉ cần nàng là người duy nhất Lộ có thể dựa vào, nàng liền cảm thấy thỏa mãn.
Nàng rất nuông chiều Lộ, mặc kệ Lộ dùng lời lẽ gì để trách cứ nàng, nhưng không sao cả, chỉ trong chốc lát sẽ lại dùng khuôn mặt tươi cười như cũ với nàng. Nhưng đối với hạ nhân, nàng càng thêm phòng bị, nàng không cho hạ nhân nhàn hạ, cũng không cho bọn họ nhìn trộm bí mật của Lộ.
Nàng không cho đám hạ nhân kia thấy Lộ, chỉ có nàng! Chỉ có nàng là ngoại lệ, bí mật của lộ chỉ có nàng biết thôi. *hu`hu`* *hu`hu`* *hu`hu`* *hu`hu`* chị này chắc BT quá
Nhớ lại bí mật của Lộ, Mã Cơ không khỏi nhớ tới chuyện Lộ cùng Tịch Ân phát sinh quan hệ, tuy lúc ấy là sự thật, hơn nữa nàng biết Lộ tuyệt đối không nảy sinh tình cảm với Tịch Ân, chính vì muốn cướp lấy lực lượng của Tịch Ân, cho nên nàng có thể bình tĩnh để Lộ và Tịch Ân phát sinh quan hệ, ngay cả mày mặt cũng không nhăn một chút. Nhưng bây giờ, chuyện kia lại là bóng ma trong lòng nàng, nàng không muốn Lộ nhớ lại chuyện cũ, gần đây nàng thường xuyên quan sát biểu tình của Lộ, đoán xem nàng còn nhớ tới Tịch Ân hay không.
Nàng tự nhận là đã ở bên người Lộ nhiều năm, không ai có thể thay thế địa vị của nàng, nhưng duy nhất Tịch Ân nàng không nắm chắc, nàng vẫn rất sợ Tịch Ân sẽ cướp đi tất cả sự chú ý của Lộ, nàng thấy cũng may mắn vì Tịch Ân đoạt đi tà ma pháp của Lộ, bởi vì hắn làm việc khiến Lộ thống hận, kể từ đó nàng cũng cảm thấy có chút an tâm, không sợ Lộ đối với Tịch Ân sẽ nhớ không quên, chỉ sợ bây giờ trong lòng Lộ chỉ còn oán hận.
Nhưng oán hận và thương nhớ có phải cách nhau rất gần hay không?
Không! Sẽ không! Nàng không nên tự dọa bản thân, không có việc gì, ngày ngày vẫn cứ trôi đi, Tịch Ân không có khả năng sẽ xuất hiện trước mặt Lộ, người ở bên cạnh Lộ chỉ có nàng! Không ai có thể tranh với nàng cướp đi Lộ!
Nàng có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, hết lòng hết sức chăm sóc Lộ, chỉ cầu con ngươi đen của Lộ ngẫu nhiên vì nàng mà lóe lên chút vui mừng, nàng cũng rất phấn chấn.
Đáng tiếc tâm nguyện của Mã Cơ không thể thành, một nam nhân xuất hiện phá hủy mặt hồ yên lặng, mang đến gió lốc.
A Liệt xuất hiện khiến Mã Cơ khiếp sợ không lời nào có thể diễn đạt được, nàng trừng lớn mắt, miệng mở lớn, nhìn thấy nam nhân không nên xuất hiện kia.
“Nhìn cái gì? Còn không mau gọi chủ tử ngươi đi ra nghênh đón ta.” A Liệt thô bạo hướng nàng gào thét.
A Liệt lấy khăn trùm mặt, không muốn cho người bên ngoài nhận ra thân phận hắn, mà vài người hầu tùy tùng bên cạnh hắn cũng ăn mặc giống hắn, nhưng khí chất dã man và thô bạo không thể che dấu, người bên ngoài vừa thấy liền biết tất cả bọn họ đều là đồ dã man.
Người hầu trong nhà thấy đoàn người bọn họ tới rào rạt, đều tránh đi, ai cũng không muốn gặp phải chuyện xấu, chỉ để lại một mình Mã Cơ ứng phó.
“Tiểu thư, thân thể của người không thoải mái, chỉ sợ không thể đi ra gặp ngài.” Mã Cơ sợ hắn xuất hiện sẽ mang đến nguy hiểm, suy nghĩ muốn thoát khỏi bọn họ.
“Nàng không thoải mái là chuyện của nàng! Nếu ta muốn gặp nàng, nàng cho dù phải bò cũng phải đi ra gặp ta.” A Liệt hoàn toàn không để ý tới tình trạng thân thể Lộ, ngang ngạnh muốn gặp người.