• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường làm quan rộng mở với Tịch Ân vì chàng đã mang người Á Khắc Tư yêu trở về, Á Khắc Tư đặc biệt tới thần điện để cảm ơn người bạn tốt.

“Tịch Ân, nơi này của ngươi vẫn thanh tịnh như trước luôn khiến người khác cảm thấy thật thoải mái.” Á Khắc Tư hít sâu một hơi, một luồng khí trong lành đi vào trong phổi, khiến hắn vô cùng sảng khoái, mở miệng cười.

“Thật hân hạnh có thể làm cho người yêu thích, vương.” Tịch Ân nhếch môi mỉm cười, chàng đương nhiên là biết ý đồ bạn tốt đến đây.

Từ lúc Á Khắc Tư chưa gặp được Ti Nhuế Cao Mạc, chàng đã tính ra hắn sẽ gặp phải rắc rối giữa yêu và hận, đồng thời cũng coi Ti Nhuế Cao Mạc chính là nữ nhân thích hợp nhất với Á Khắc Tư, chỉ có nàng mới có thể làm cho Á Khắc Tư hạnh phúc, cho dù phải chàng phải lên núi cao, xuống biển lửa, chàng đều không chối từ.

“Tịch Ân, ta vẫn không thể diễn đạt được hết cảm kích của ta đối với ngươi.” Vẻ mặt Á Khắc Tư sáng ngời.

“Đó là chuyện ta nên làm.” Tịch Ân cười nói rõ lập trường của mình.

“Không! Ta biết ngươi là lấy thân phận bạn tốt đi làm chuyện này cho ta, nếu không phải ngươi đem Ti Nhuế trở về, ta nghĩ ta sẽ tiếp tục trốn tránh, mà Ti Nhuế sẽ càng chịu nhiều đau khổ hơn, về công về tư, ta đều phải cám ơn ngươi.” Á Khắc Tư hướng tay về phía Tịch Ân, muốn chàng không cần khiêm tốn.

Tịch Ân thấy hắn kiên trì, liền kệ hắn, cười, nhận lòng biết ơn chân thành nhất của bạn tốt.

Ánh mắt đen của Á Khắc Tư mang theo nụ cười nhìn vật dụng bài trí đơn giản bên trong, khi nhìn thấy kính thủy tinh, ánh mắt liền dừng lại.

Hắn đương nhiên hiểu được trong lúc hắn ra cung trong thần điện đã xảy ra chuyện lớn, không cần Tịch Ân tự mình báo cáo, tự nhiên sẽ có người nói cho hắn.

“Tịch Ân, không biết ngươi có phát hiện ngươi thay đổi hay không.”Nhìn chằm chằm bóng người trong kính thủy tinh, Á Khắc Tư xúc động mà thốt lên lời.

“Mọi người đều sẽ thay đổi.” Tịch Ân không cảm thấy được bản thân có gì thay đổi, nếu thật muốn nói thay đổi, đại khái là năng lực của chàng tăng lên không ít.

“Đúng là con người thì đều phải thay đổi, nhưng ngươi cũng không thuộc dự kiến của ta, ta nghĩ kiếp nầy ngươi đều dùng một bộ dáng đối xử với người thường, không nghĩ tới. . . . . .”Á Khắc Tư cười cười, nói một nửa câu.

“Không nghĩ tới cái gì?” Tịch Ân biết rõ Á Khắc Tư là cố ý muốn chàng truy hỏi, nếu chàng đủ thông minh, nên nói sang chuyện khác, nhưng chàng lại mở miệng hỏi, chàng rốt cuộc là làm sao vậy?

“Ngươi thật sự thay đổi, ngươi trước kia, chỉ biết cười trừ đối với lời nói của ta, không thèm để ý tới, chính là hôm nay ngươi lại truy hỏi.” Á Khắc Tư xoay người nhìn Tịch Ân, đem ánh mắt dừng lại toàn bộ ở trên mặt chàng.

Như hắn sở liệu, Tịch Ân chật vật trốn tránh cái nhìn chăm chú của hắn, không hề quang minh chính đại mà đối diện với hắn.

Tịch Ân mím môi, phiền não vì bản thân không khống chế được, nếu có thể, chàng sẽ đem lời nói vừa rồi thu hồi lại.

“Vẻ mặt của ngươi đã tiết lộ ra cảm xúc của ngươi, Tịch Ân, ngươi không còn là tư tế nhìn đời bằng ánh mắt khách quan nữa rồi.” Á Khắc Tư chỉ vào mặt chàng cho chàng thấy.

Vẻ mặt? Có sao? Mặt chàng từ trước đến nay không hề thay đổi, sao có thể lộ ra cảm xúc? Đây là Á Khắc Tư trêu chọc chàng sao?

Không! Không có khả năng, Á Khắc Tư không thể nói dối, nhưng chàng không muốn tin tưởng.

“Vì sao ngươi để tà ma nữ Lộ rời đi? Vì sao không giết nàng?” Đột nhiên, Á Khắc Tư thay đổi câu chuyện, chất vấn động cơ của chàng.

“Ta đã giải trừ tà ma pháp trên người nàng, nàng không thể có thể tiếp tục làm tổn thương tới người khác.” Tịch Ân cứng ngắc đáp.

“Cho nên ngươi để lại nàng? Sao ngươi có thể chắc chắn rằng sau khi nàng mất đi tà ma pháp sẽ không thể làm xằng làm bậy? Làm chuyện xấu có rất nhiều cách, không nhất định cần phải có tà ma pháp, ngươi dám cam đoan nàng sẽ không tiếp tục âm thầm sinh sự sao?” Á Khắc Tư chưa từng gặp qua con người tà ma nữ Lộ, nên rất tự nhiên mà đoán cá tính của nàng qua miêu tả của người khác.

Trên thực tế, Tịch Ân không thể không thừa nhận lời nói của Á Khắc Tư, như trong lời nói của Á Khắc Tư, chàng không thể cam đoan tà ma nữ Lộ sẽ cải tà quy chính hay không. Thả nàng ra, tất cả đều chỉ là theo ý định của mình chàng, cho rằng nàng sẽ sửa đổi, nàng cũng không có hướng chàng cam đoan.

“Ngươi hẳn là nên giết nàng! Hiện giờ thả nàng không thể nghi ngờ là thả cọp về rừng, muốn bắt lại nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng.”

Á Khắc Tư nghiêm khắc nhìn hắn.

“Nếu ngày sau nàng phạm sai lầm, ta tuyệt đối sẽ bắt được nàng, giết nàng.” Tịch Ân cắn răng chấp nhận hứa hẹn, muốn hắn an tâm.

“Nếu ta ra lệnh cho ngươi bây giờ tìm ra nàng, giết nàng thì sao?” Á Khắc Tư nhìn chàng.

Tịch Ân nhìn Á Khắc Tư, thật lâu sau không nói, không khí dường như ngưng lại, ngọn lửa vô hình xuất hiện ở giũa không trung.

“Chỉ cần người ra lệnh một tiếng, ta tuyệt đối theo chỉ thị của người.”Mặt Tịch Ân bình tĩnh, lựa chọn không phản bội quân chủ.

“Nếu ta là lấy thân phận bằng hữu hy vọng ngươi ra tay giết nàng thì sao?” Á Khắc Tư hỏi lại.

Tịch Ân lúc này lẳng lặng nhìn hắn, không có lên tiếng đáp lại.

“Ta biết đáp án của ngươi.” Á Khắc Tư thở dài, lắc đầu. Đáp án của Tịch ân rất rõ ràng chẳng qua là sao chàng lại không hiểu chứ.

“Nàng nói nàng không có liên lạc với A Liệt, nếu nàng thật có lòng làm điều ác, sẽ nhằm vào một mình ta, hẳn là sẽ không hại người vô tội, xin người yên tâm.” Tịch Ân không hiểu vì sao bản thân không hề muốn giết Lộ, chàng không muốn tìm hiểu tra cứu nguyên nhân nữa, ngược lại muốn Á Khắc Tư an tâm.

“Nàng muốn giết ngươi sao?” Á Khắc Tư kinh ngạc nhếch mi.

“Đúng vậy! Ta với nàng là hai thái cực, chỉ có thể vĩnh viễn không gặp mặt, một khi gặp mặt chỉ có một đường là giết chết đối phương.”

Chàng và Lộ giống như trắng và đen, vĩnh viễn không cùng xuất hiện, một khi chạm mặt không phải ngươi chết thì là ta mất mạng.

“Điều này thật là ngoài dự liệu của ta, ta nghĩ nàng giống ngươi, sẽ không giết đối phương.” Á Khắc Tư thật không ngờ, nhớ lại Tịch Ân và tà ma nữ Lộ từng phát sinh quan hệ, bỏ qua một bên chuyện hai người là kẻ địch, nghiêm khắc mà nói, Lộ có thể xem như là nữ nhân của Tịch Ân!

Hai người bọn họ vốn nên như lời Tịch Ân nói, cách xa nhau, vĩnh không tới gần đối phương, nhưng vận mệnh lại đưa bọn họ miễn cưỡng ở cùng một nơi.

“Chỉ sợ nàng đã hận ta thấu xương.” Dù sao chàng cũng đã cướp đi tà ma pháp mà nàng coi như mạng sống.

“Tịch Ân, còn nhớ rõ lời ngươi nói với ta và Mại Nhĩ không?” Á Khắc Tư bỗng nhiên nhắc tới chuyện cũ.

“Lời nói nào?” Giờ phút này Tịch Ân sớm không còn như trước, đã mất khả năng đoán ra tâm tư người khác dễ dàng.

“Ngươi nói với chúng ta, khi chiến tranh bùng nổ, vận mệnh mỗi người đều chuyển động theo vòng quay của số phận. Lúc ấy Mại Nhĩ hỏi vận mệnh của ngươi có chuyển động hay không, ngươi còn nhớ bản thân lúc đó nói gì không?” Hắn nhắc nhở Tịch Ân.

“Ta nói. . . . . . Ta nhìn thấy tương lai mọi người, nhưng không thấy rõ tương lai của bản thân.” Tịch Ân nhớ lại.

“Đúng vậy! Ngươi xem không rõ vận mệnh của bản thân, có lẽ vận mệnh của ngươi cũng chuyển động vì chiến tranh!”

“Vận mệnh của ta sao có thể chuyển động chứ, không thể thay đổi chuyện ta thật sự là tư tế.” Tịch Ân thuyết phục chính mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK