• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi Tịch Ân mang Lộ đi ẩn cư ở núi rừng cũng đã mấy tháng rồi, trong thời gian đó, Tịch Ân ngoài trừ không ngừng dùng phép thuật cứu Lộ, thì không hề có tiếp xúc gì với bên ngoài.

Hầu hết phép thuật trên người đã dùng để cứu Lộ, thế nhưng chàng không hối hận, vả lại sắc mặt của nàng ngày càng hồng hào, cơ hội tỉnh lại tăng lên rất nhiều, chỉ cần nàng có thể tỉnh lại, cho dù tổn hao hết năng lực chàng cũng không bận tâm.

Hôm nay, cũng như mọi ngày, ánh mắt Tịch Ân dịu dàng nhìn chăm chú vào thân hình Lộ đang nằm trên giường, muốn giải trừ hàn khí trong người nàng, chàng có dự cảm rằng, sẽ nhanh chóng thành công. Bây giờ nhiệt độ cơ thể nàng đã trở về bình thường, nhịp tim cũng ổn định, chỉ thiếu mỗi việc chưa tỉnh lại.

Mấy ngày liên tục cố gắng đã khiến hàn khí trong người Lộ bay hết, Tịch Ân thở phào nhẹ nhõm tạm thời nghỉ ngơi, ngồi bên cạnh người Lộ.

Hàn khí đã bức lui, nàng hẳn là nên tỉnh lại mới đúng! Nếu nàng không tỉnh, chàng thực sự không biết còn cách nào có thể cứu nàng nữa.

Dường như cảm nhận được chàng đang chờ đợi mình, người trên giường khó chịu mà lắc lắc cái đầu, đôi môi đỏ bật ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ, ngón tay cũng khẽ giật mình.

Phát hiện nàng có dấu hiệu tỉnh lại, Tịch Ân vui mừng nhìn nàng, thấy cặp mắt đóng chặt nhiều tháng qua đã động đậy, nhưng đôi mắt đen kia vẫn trốn tránh không nhìn chàng, dường như không biết chàng chàng sẽ ở đấy.

“Nàng đã tỉnh! Cuối cùng cũng tỉnh.” Vừa thấy nàng tỉnh lại, Tịch Ân cuối cùng cũng buông được gánh nặng trong lòng, vui vẻ nở nụ cười.

“Ngươi…..” Nhiều tháng không mở miệng nói chuyện, khiến cổ họng nàng khô khốc, nói không ra lời, Lộ cau mày, khẽ ho khan vài tiếng.

Tịch Ân thấy thế, vội vàng mang chén nước tới, đỡ thân thể yếu đuối của nàng, để nàng tựa trên ngực chàng, uống từng hớp nước một.

Lộ tham lam uống nuớc trong chén, đến khi không còn giọt nào mới thôi, thỏa mái thở phào một cái. Nàng mơ màng cảm thấy mình đang dựa vào trên ngực Tịch Ân, không. Chính xác là Tịch Ân đang ôm thắt lưng nàng để nàng dựa vào chàng.

Sao lại như vậy chứ?! Hắn là Tịch Ân sao? Là gã tư tế ghét nàng đến cực điểm kia sao? Như nàng biết, hắn không có khả năng sẽ miễn cưỡng tiếp xúc gì với nàng, nhưng vì sao… Vì sao khi nàng ngủ dậy lại có cảm giác hắn đã thay đổi hoàn toàn.

Hắn ôm nàng mà không cảm thấy khó chịu sao? Không cảm thấy ủy khuất sao?

Ngay cả nàng cũng thay hắn kêu oan, hiểu được sự dơ bẩn của nàng làm nhục sự quang minh chính đại của hắn.

Vì sao hắn lại thay đổi, vì sao thái độ với nàng tốt như vậy. Sau khi nàng ngủ, không phải là có chuyện gì xảy ra mà nàng không biết đấy chứ?

Lộ hoang mang tìm kiếm những kí ức còn sót lại trong đầu, ý thức quay về lần gặp hắn ngày đó, nhớ mang máng lúc Mã Cơ căm hận, mọi người hốt hoảng còn hắn không nói gì, hình ảnh cuối cùng nàng thấy là nàng đỡ thay hắn đòn công kích của Mã Cơ, sau đó cái gì nàng cũng không nhớ rõ.

Nàng hiểu rồi! Cuối cùng cũng biết vì sao sắc mặt Tịch Ân đối với nàng lại dễ gần như vậy, là bởi vì nàng đỡ thay hắn một chưởng của Mã Cơ, còn hắn thẹn trong lòng, cho nên phải miễn cưỡng chăm sóc nàng, đối xử tốt với nàng!

Nàng thấy thật đáng buồn cho bản thân, khóe môi nở ra nụ cười châm biếm.

Không có cách nào khác, từ trước tới nay ngay cả người thân cũng ghét nàng nói gì đến người khác, ngược lại, nàng còn phải cảm ơn hắn mới đúng! Chí ít hắn cũng không ngại chuyện trước kia, bỏ qua tất cả mà chăm sóc nàng.

Chờ một chút! Nàng làm sao lại quên thân phận tư tế của hắn chứ! Thân là tư tế không thể tùy ý cùng nữ nhân gần gũi, đụng chạm chân tay lại càng không thể! Nàng vội vàng đẩy hắn ra, cố gắng tránh cái ôm của hắn, tránh cho hắn phá hỏng hình tượng của mình.

“Nàng làm sao vậy? Thân thể khó chịu sao?” Khước từ của nàng khiến Tịch Ân nghĩ nàng thấy không thoải mái, cuống quýt tìm ra nguyên nhân.

‘Không, không phải, ta khỏe’ Cho dù nàng khó chịu cũng không thể nói với hắn được, huống chi chút không khỏe trong mắt nàng hoàn toàn không là gì cả, nàng đã từng trải qua nhiều đau khổ hơn thế, hận không thể lập tức chết đi.

Tình trạng nho nhỏ trước mắt nàng còn có thể chịu được, chỉ là nàng không muốn mang đến phiền phức cho hắn, nếu để người bên ngoài nhìn thấy hắn ôm nàng, sẽ rất tổn hại đến danh dự và địa vị của hắn.

“Nếu khỏe rồi sao nàng lại cứ giãy dụa?” Chàng ép nàng ở trong lòng chàng. Thật vất vả chàng mới có thể quang minh chính đại ôm nàng, không hề đối mặt với trở ngại nào vì sức khỏe, chàng tự nhiên là muốn ôm nàng thật chặt, không cho nàng có cơ hội rời chàng đi nữa.

“Ngươi…. Không nên ôm ta”. Nói xong, nàng cắn chặt môi, mắt nhìn xuống đất, cố ý không nhìn chàng

“Vì sao không nên ôm nàng?” Tịch Ân nhất thời không nghĩ ra vấn đề then chốt ở đâu, buồn bực hỏi, chẳng lẽ nàng không thích mình sao?

Vì sao lại nói chàng không nên ôm nàng chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK