• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao nhất định có một nguyên nhân, chẳng qua nàng hiểu rất rõ ràng, lúc đó Tịch Ân cũng không khống chế được, khi hắn triền miên ôm nàng, vẻ mặt của hắn tuy gượng ép nhưng cũng không cứng nhắc như ngày thường, lúc ấy có thể nhìn thấy dục vọng của hắn thiêu đốt trong mắt, hai má hắn còn vì không chiếm được mà co rúm lại rất thống khổ.

Vẻ mặt điên cuồng đó cho thấy hắn cũng chỉ là nam nhân bình thường, trốn không được sự dịu dàng của nữ nhân.

Chính là. . . . . . Chính là vẻ mặt muốn giết nàng sau đó, nàng không nghĩ hắn có thể phản công lại, nàng cứ nghĩ sau khi hắn ăn nàng xong sẽ mệt mỏi ai ngờ, chỉ có thể trách mình ngu muội, không nghĩ hắn ngoài mắng nàng lại còn muốn lấy tính mạng của nàng.

May mắn là nàng tránh được, nếu không hôm nay nàng sẽ không thể trà trộn vào thần điện báo để báo thù.

Nàng thầm vui mừng, không đồng ý lời nói của hai thị nữ kia.

“Không ai có thể ảnh hưởng tới tư tế, chàng vĩnh viễn là thần tượng của mọi người.” Thị nữ bật cười ha ha, mọi người cao hứng cùng lập trường với nhau, không ai có thể nổi tiếng hơn tư tế.

“Ôi, nhưng mà ta vẫn hi vọng ngày ngày có thể ở bên cạnh người, cho dù là suốt ngày ở trong thần điện quét dọn, ta cũng đồng ý.” Đó là một chức quan béo bở, mỗi thị nữ đều muốn tranh cướp vào thần điện, có thể là thị nữ quét dọn trong thần điện cũng không đơn giản, ngoại trừ gia thế trong sạch, còn phải là thiên kim tiểu thư xuất thân danh môn vọng tộc .

Người nhà đưa các nàng vào thần điện làm thị nữ, là muốn các nàng học được càng nhiều lễ nghĩa, cũng bởi bì tư tế Tịch Ân là bằng hữu tốt của vương Á Khắc Tư, thường xuyên gặp mặt với vương Á Khắc Tư, vương Á Khắc Tư cũng thường xuất hiện ở thần điện, do đó tư tâm hy vọng các tiểu thư này có thể lọt vào mắt của vương, được vương coi trọng, tiến tới làm phi.

Các nhà này tính toán chi li, đáng tiếc giấc mộng chưa thành, đối tượng nữ nhân ngưỡng mộ trong lòng không phải vương Á Khắc Tư, mà lại là tư tế Tịch Ân. Nếu bọn họ hiểu rõ sự thật, sẽ nghĩ biết thế đã chẳng làm, ước gì lập tức đem nữ nhân về nhà.

“Con người thì không có chuyện thấy đủ, ta. . . . . .” Thị nữ đột nhiên hạ giọng nói: “Ta từng hy vọng mình là nam nhi, như vậy ta có thể quang minh chính đại đến thần điện cùng tư tế học tập, sớm chiều ở chung với người!”

“Thật ra ta cũng từng nghĩ như vậy đó.” Một thị nữ khác nghe xong, hưng phấn mà gật đầu.

Lộ nghe thấy trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng được là Tịch Ân được hoan nghênh như thế. Ở trong lòng nàng, hắn là đại diện cho hai chữ chán ghét, nếu nàng không phải giết hắn, nàng tuyệt đối không thể xuất hiện xung quanh hắn, làm cho bản thân mình không vui vẻ như thế.

Nàng chán ghét nhăn mặt nhíu mày, không đồng ý với lời nói của thị nữ, nàng cảm thấy các nàng ái mộ Tịch Ân rất buồn cười, nếu các nàng biết bộ dáng Tịch Ân trong lúc trúng mê hương, còn có thể thích hắn sao? Có thể chán ghét hắn không kịp, dù sao ở trong lòng các nàng, Tịch Ân là thiên thần hóa thân thành.

“Lị Lị, ngươi là người may mắn nhất trong chúng ta đấy, ta thực sự không hiểu vì sao tư tế lại cho ngươi ở tại trong thần điện.”

Đột nhiên, hướng mũi nhọn về phía Lộ.

“Cái, cái gì?” Lúc này giật mình, Lộ không nghĩ tới lại chuyển đề tài lên trên người nàng, nàng làm chuyện gì chứ?

“Đúng vậy! Lị Lị, ngươi chỉ là một cô bé ở nông thôn, sao lại có tư cách vào thần điện? Ta cảm thấy được ngươi ngay cả tư cách tiến cung làm thị nữ cũng không có.” Một thị nữ khác bĩu môi. Cô gái giống như Lị Lị, từ nông thôn tới thì không thể bước vào cửa nhà nàng một bước, nàng thật sự không biết tư tế có dụng ý gì mà để Lị Lị ở trong thần điện, nếu nói là để Lị Lị hầu hạ người, thì lại càng không thể, ở đó có rất nhiều đệ tử, mỗi người đều nghe theo lệnh tư tế, cần gì Lị Lị.

“Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Lộ cúi đầu, giả vờ nói không ra lời. Nếu là ngày thường, hai người bọn họ đã sớm bị nàng giết chết, sao có thể đứng ở trước mặt nàng chất vấn nàng.

Nàng cố đè sát ý nổi lên trong cơ thể xuống, kiềm chế không ra tay. Rồi sẽ có một ngày, sau khi nàng giết Tịch Ân, nàng sẽ tắm máu nơi đây.

“Các ngươi đang nói chuyện gì?” Tịch Ân đột nhiên xuất hiện, im hơi lặng tiếng.

Trái tim Lộ đập mạnh một cái. Trời ạ! Hắn tới khi nào? Sao nàng không biết? Nàng lại có thể không phát hiện hơi thở của hắn, thực ra là có chuyện gì đã xảy ra? Là pháp thuật của hắn tăng lên, hay là tà ma pháp của nàng yếu đi?

Không! Sẽ không! Nàng hấp thu tà ma pháp của sư phụ, năng lực không có khả năng yếu đi, vậy nguyên nhân là ra ở trên người Tịch Ân sao?

Đáng giận!

“Không có việc gì, chỉ là tâm sự chút thôi.” Thị nữ cười hoà giải, không cho Tịch Ân nhìn thấy sắc mặt đáng ghét kia của các nàng.

“Đúng vậy!” Một thị nữ khác cười phụ họa.

“Thấy các ngươi ở chung tốt vậy, ta rất an tâm.” Tịch Ân cười như mùa thu tỏa nắng, làm trong lòng các nàng không tự chủ được sinh ra cảm giác sung sướng và hòa nhã.

Hai thị nữ và Tịch Ân cùng cười khẽ.

Lộ ngẩng đầu lên liếc mắt Tịch Ân một cái, sau đó thấy hắn thật chướng mắt, lại cúi đầu, không muốn lại nhìn.

Khi Tịch Ân thấy nàng gục đầu xuống, có chút đăm chiêu nhìn nàng, chàng không quên khi bước vào đại sảnh, từ trên người nàng phát ra tà khí mãnh liệt, luồng tà khí kia quá mạnh mẻ, rất mạnh, còn sát khí hỗn lộn, không giống tà ma pháp bình thường trên người tà ma nữ Lộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK