Tịch Ân cũng không tiếp xúc chân tay với Lộ, chàng tuân thủ giáo điều không cùng người khác phái tiếp xúc, chỉ dùng pháp thuật đưa nàng đi, trừ phi cần thiết, bằng không chàng tuyệt đối không gặp nàng.
Không thấy Tịch Ân trả lời, Lộ có chút luống cuống. Hắn không phải nên giết nàng sao? Sao hắn không làm như vậy, trái lại mang nàng dời khỏi thần điện, thực ra hắn có mục đích gì?
Trong bụng tuy kinh hoảng, thế nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, nàng không cho phép mình tỏ ra yếu kém trước mặt Tịch Ân. Vì vậy đem hoảng loạn chôn dấu trong lòng, không cho hắn nhìn thấy.
Tịch Ân rất nhanh đem nàng vào bên trong phòng chàng, mới buông nàng ra. Cả người Lộ bị thương rất thảm, hoàn toàn không có năng lực chạy trốn, nàng té trên mặt đất, lẳng lặng nhìn đồ vật bày biện, đây rõ ràng là gian phòng của hắn, vì sao hắn đưa nàng vào bên trong phòng?
Nàng sẽ không mặt dày cho rằng hắn muốn cùng nàng ôn chuyện cũ, vẻ mặt chán ghét nhìn hắn, cũng biết ở trong lòng hắn, đánh giá về nàng vô cùng thấp, sao lại đồng ý cùng nàng trên giường. Huống hồ thân phận của hắn cũng không cho phép hắn làm như vậy, hắn đường đường là đại tư tế vương quốc Á La Tư, là người mọi người sùng kính, ái mộ, lại cùng tà ma nữ này có quan hệ.
“Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?” Nàng trừng mắt hắn hỏi. Nếu hắn không chịu tiết lộ mục đích trước, thì nàng đặt câu hỏi, biết được mục đích của hắn sớm một chút, cũng khiến nàng chuẩn bị tâm lý tốt hơn.
Tịch Ân không hề để ý tới nghi vấn của nàng, tự mình cầm quả cầu thủy tinh trắng đặt bên giường.
“Nói đi! Không nên giả câm điếc với ta, ngươi không phải muốn giết ta sao? Ra tay nhanh một chút đi!” Nàng cao ngạo nhếch cằm, chờ hắn đến cắt cổ của nàng.
“Ta đã bỏ đi ý định giết ngươi.” Tịch Ân bỗng nhiên nói, quả cầu thủy tinh trắng trong tay tỏa ra ánh sáng trong suốt rất là chói mắt, thuần khiết.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Nàng sẽ không ngốc nghếch nghĩ hắn có lòng tốt thả nàng, hắn nhất định có dự định khác, có thể là muốn nàng chịu thống khổ dằn vặt còn hơn chết cũng không biết chừng. Nàng càng cảnh giác trừng mắt hắn, không thấy hắn tiết lộ điều gì mờ ám.
“Ta muốn tinh lọc tâm hồn tà ác của ngươi.” Nếu không muốn hai tay nhiễm máu tanh, chàng chỉ có cách thay đổi nàng.
“Có ý gì?” Tinh lọc tâm hồn nàng? Hừ!
“Ý rất đơn giản, ta sẽ khiến ngươi từ nay về sau không thể dùng tà ma pháp hại người, trong lòng không còn tà ác, không bao giờ nghĩ kế hại người khác nữa.” Chỉ có như vậy, mới có thể khiến người phàm tục không bị nàng giết hại, thiên hạ có thể thái bình, mà chàng cũng cần lúc nào cũng phải đề phòng nàng.
“Ta bản tính tà ác, ngươi cho là ngươi là ai? Thiên thần sao? Hừ!” Hắn càng muốn tinh lọc tâm hồn nàng, nàng càng dùng tà ma pháp hại người, cho hắn thấy đổ máu, cho hắn thấy không gì là không thể.
Miệng nàng giương lên, nụ cười lạnh lùng nhếch lên, tà ma pháp từ trong đôi mắt đen của nàng phụt ra, đập tan quả cầu thủy tinh trắng trong tay chàng.
Quả cầu thủy tinh trắng bị tà ma pháp công kích, những mảnh nhỏ đáng thương nằm ở lòng bàn tay Tịch Ân, phảng phất như đang cười nhạo chàng.
Tịch Ân híp mắt nhìn mảnh nhỏ trong tay, hành vi của Lộ cho thấy nàng không phải là người dễ dàng thỏa hiệp, cho dù tính mệnh nàng nắm trong tay người khác, cá tính ương ngạnh của nàng không cho phép nàng cúi đầu, không được tỏ ra yếu kém.
“Ha ha ha. . .” Tịch Ân không nói gì khiến Lộ hài lòng cười ra tiếng, nụ cười tác động đến vết thương trên người, nhưng nàng coi như không, chỉ cần có thể khiến Tịch Ân khó chịu, nàng hoàn toàn không ngại để bản thân chịu ít đau đớn.
“Ngươi không thể đem ta tinh lọc, ta khuyên ngươi giết ta sớm đi, để tránh tương lai hối hận cả đời.” Ánh mắt yêu tà của nàng dừng ở trên người chàng, chờ chàng tức giận.
Đáng tiếc nàng đánh giá thấp chàng, chàng không phải là người dễ dàng nổi giận, chàng giương tay lên, mảnh nhỏ trong tay biến mất không dấu vết, mặt chàng không chút thay đổi nhìn nàng, không nổi trận lôi đình như nàng mong muốn.