Ngài Hách phát hiện một quy luật, thầy Chu sẽ tới phòng tập mỗi thứ Hai, thứ Ba, thứ Sáu hàng tuần, ngài Hách cũng noi theo anh.
Thầy Chu bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, tại sao mỗi lần đến đây đều gặp được ngài Hách.
Nói chung đối thoại giữa hai người thường là:
“Ngài Hách, thật trùng hợp.”
“Thầy Chu, thật có duyên.”
“…”
Sau nhiều lần tình cờ gặp trong phòng thể hình, hai người cũng dần dần quen thuộc nhau hơn.
Một ngày nọ, sau khi buổi tập của hai người kết thúc, trời bỗng đổ mưa to.
Ngài Hách đeo túi lên vai, hỏi: “Thầy Chu định về kiểu gì?”
Thầy Chu đáp: “Nhà tôi không xa chỗ này lắm, hôm nay cũng đi bộ tới, ai ngờ được lại mưa to như thế…”
Thầy Chu ngó cửa sổ mà phát sầu. Mưa rơi xối xả, không hề có dấu hiệu giảm bớt.
Vừa rồi lúc chạy bộ, ngài Hách cảm thấy mắt trái của mình nháy liên hồi, đoán chừng sắp có chuyện tốt xảy ra.
“Thầy Chu, tôi lái xe tới, để tôi đưa thầy về.”
Thầy Chu liếc nhìn, vô tình nhìn thấy ánh mắt sáng long lanh của người đối diện.
Thầy Chu ngẩn người, hai mắt bỗng nheo lại, nở nụ cười: “Được.”
Nụ cười này khiến ngài Hách ngây ngất, hắn vội vàng rời mắt, tim nhảy loạn liên hồi.
…
Lâu rồi thầy Chu không ngồi xe của ngài Hách, lần này vẫn ngồi ở ghế phó lái, xung quanh không thay đổi nhiều, nhưng phía trước có thêm một con búp bê đầu to.
Thầy Chu nhìn một chút, là một hòa thượng nhỏ đang cười híp mắt, người nhỏ mà đầu to, cái đầu hói sáng loáng vừa to vừa tròn, xe đi bon bon, cậu chàng cũng lắc lư theo.
Thầy Chu không nhịn được cười, món đồ nhỏ này rất đặc biệt.
Ngài Hách đang lái xe, liếc mắt nhìn thầy Chu đang ngắm nghía hòa thượng nhỏ rồi cười. Hắn hơi căng thẳng, sờ mũi mình, hỏi anh: “K-Không thấy đáng yêu à?”
Thầy Chu hỏi lại: “Ngài mua nó à?”
“À… Là người khác tặng, cũng khá thích nên để lại trong xe.”
Nhưng sự thật là, vào tiệc sinh nhật của ngài Hách, mỗi nhân viên trong công ty đều chuẩn bị một món quà, gom một chồng lớn rồi để trên bàn làm việc của hắn. Trong lúc mở quà, ngài Hách nhìn thấy hòa thượng nhỏ này, lúc đó thấy nó rất dễ thương, cũng nhận món quà này. Sau đó cũng không biết nên đặt món quà này ở đâu, cuối cùng lau sạch rồi quyết định treo nó trong xe.
Hòa thượng nhỏ lắc lư theo nhịp xe đi, như hòa làm một.
Thầy Chu không nhịn được, đưa ngón trỏ tới, nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu bóng loáng của hòa thượng nhỏ, cười nói: “Rất đáng yêu.”
Không hiểu sao ngài Hách lại đỏ mặt, hắn hơi căng thẳng sờ sờ mũi, như kiểu câu nói “Rất đáng yêu” kia không phải là khen hòa thượng nhỏ mà là khen hắn vậy.
Thầy Chu cảm nhận được sự thay đổi của người bên cạnh, anh nhìn sang, ngài Hách ngay lập tức thay đổi vẻ mặt, một bộ chăm chú lái xe.
Thầy Chu hơi do dự, vẫn hỏi: “Ngài Hách vẫn còn độc thân?”
Ngài Hách hơi giật mình, tay cầm bánh lái có chút run rẩy.
“Ừm.”
Thầy Chu cũng ngạc nhiên, điều kiện của ngài Hách tốt như thế sao vẫn còn độc thân.
“Vậy… thầy Chu, cũng độc thân thân ư?”
Thầy Chu cũng không né tránh: “Phải, vẫn luôn thế.”
Ngài Hách mừng như điên, không nghĩ tới thầy Chu điều kiện tốt như vậy nhưng vẫn còn độc thân.
Ngài Hách liếm môi, đoạn nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta…”
Lời còn chưa dứt đã bị thầy Chu cắt ngang: “Này, đèn đỏ rồi!”
Lúc này ngài Hách mới nhận ra thiếu chút nữa thì bản thân đã vượt đèn đỏ.
“Ngài Hách, vừa rồi ngài định nói gì?”
“À… Không, không có gì…”
Qua ngã tư này là chung cư của thầy Chu.
Lúc này trời cũng hết mưa, ngài Hách lái xe chầm chậm, dừng lại trước cửa chung cư.
Thầy Chu xuống xe, đứng trước cửa sổ lịch sự nói: “Ngài Hách, hôm nay làm phiền nhiều rồi, lần sau mời ngài ăn cơm.”
“Không có gì, gặp sau.” Ngài Hách cười cười, vẫy chào tạm biệt.
Chờ thầy Chu đi xa, ngài Hách mới đóng cửa sổ xe, nổ máy.
Ngài Hách nghiêng người, quanh mũi quanh quẩn mùi bơ ngọt ngào bên ghế phó lái.
Ngài Hách không kìm được nụ cười, là mùi hương tin tức tố của thầy Chu, có thể là do vừa vận động xong nên không kiểm soát được, hơi tản ra xung quanh.
Không nghĩ tới thầy Chu lại ngọt như vậy.
Ngài Hách vô cùng say mê đồ ngọt, mùi hương này làm ngài Hách không kiềm chế được bản thân.
Ngài Hách miệng khô lưỡi khô vội vàng mở cửa sổ, hắn sợ mình ngửi thấy mùi hương này sẽ tiếp tục nghĩ tới mấy thứ không lành mạnh.
Bỗng nhiên, ngài Hách phát hiện ở góc ghế phó lái có một vật nhỏ lóe sáng, hắn dừng xe, mò tới vị trí đó, ra là một chùm chìa khóa. Hắn chưa thấy chùm chìa khóa này bao giờ, chắc là của thầy Chu rồi.
Ngài Hách không rảnh nghĩ nhiều, đánh tay lái quay lại chung cư.
…
Chu Mạt đứng trước cửa nhà, lần mò trong ví một hồi nhưng chỉ mò được không khí, chìa khóa đã biến mất.
Anh nghĩ có thể là cất trong túi, đang định mở túi đeo trên vai thì cửa mở.
Tần tiểu thư ra mở cửa, Chu Mạt hơi cười với cô, nghiêng người vào nhà.
Tần tiêu thư vốn định rời đi trong dịp nghỉ tết này, kết quả mẹ Chu lại nói phòng ở không ổn thỏa, mấy ngày này lại qua ở tiếp.
Tần tiểu thư biết anh Chu không vui, hơn nữa cô đã lui tới nhiều lần như thế, một chút tiến triển với anh cũng chẳng có, có là đứa ngốc cũng phải biết đường thối lui.
Thực ra cô cũng bất lực lắm, người lớn trong nhà làm cô phải bó tay. Anh Chu không thích cô, có cố thế nào vẫn là không thích. Điều kiện của cô cũng chẳng kém, tại sao cô không có quyền theo đuổi tình yêu thuộc về mình chứ.
Cứ tiếp tục giày vò nhau thế này, tiếp tục làm bạn tốt cũng chẳng vui vẻ nổi.
Tần tiểu thư mở miệng: “Em tìm được nơi ở mới rồi, mấy ngày nay làm phiền anh quá, hai hôm nữa em sẽ chuyển đi.”
Chu Mạt xoay người nhìn cô, đang định nói gì đó thì bị Tần tiểu thư ngăn lại, cô nói: “Em biết, em sẽ giải thích cho bác gái, anh đừng lo.”
Chu Mạc nhìn cô, cuối cùng vẫn nói: “Cảm ơn.”
Tần tiểu thư thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cô nhận ra, kỳ thực anh Chu cũng đáng thương như mình thôi.
…
Ngài Hách nhìn số phòng ghi trên chìa khóa, đi tới trước cửa nhà thầy Chu.
Hắn có chút do dự, thầy Chu không ở cửa, tức là anh đã vào nhà, vậy mà mình còn đưa chìa khóa tới, có phải hơi thừa thãi không?
Thế nhưng đến đã đến rồi…
Ngài Hách nhấn chuông.
Ngay sau đó, cửa nhà mở ra, trước cửa là một cô gái vô cùng xinh đẹp, dung nhan tinh xảo, tóc xoăn gợn sóng (big wavy).
“Ờm… Cho hỏi đây là nhà của thầy Chu?”
Tần tiểu thư đáp: “Vâng, anh ấy đang tắm… Xin hỏi anh là…”
Ngài Hách sững người, hắn ngửi được mùi nước hoa nồng nặc trên người Tần tiểu thư, đó là mùi nước hoa mà đầu năm nay hắn ngửi được trên người của thầy Chu trong quán rượu.
Ngài Hách cứng ngắc nở nụ cười, đoạn nói: “Tôi là bạn của cậu ấy, vừa nãy chìa khóa của cậu ấy rơi trên xe của tôi, tôi tới để trả lại.”
“À vâng, cảm ơn anh nhiều, tôi sẽ nói lại với anh ấy.”
“Vậy, cũng không có gì, tôi đi đây, hẹn gặp lại.”
“Anh đi thong thả.”
Ngài Hách hồn xiêu phách lạc trở lại xe, nhìn hoà thượng nhỏ đầu to lung lay rồi sững sờ, trong lòng không biết là tủi thân hay thất vọng. Nói tóm lại, vô cùng khó chịu.
Thầy Chu lừa người.