• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Tuấn? Lại thả hồn rồi?”

Hách Tuấn Anh giật mình tỉnh mộng, lại thấy mình đang ngồi gặm đôi đũa, còn tiểu lung bao gắp lúc nãy đang nằm yên trong bát cháo.

Hai má hắn từ từ ửng đỏ, lại đột nhiên nhớ ra đêm qua có chuyện chưa xong.

Hách Tuấn Anh ho khan hai cái, giả vờ nghiêm túc nói: “Chu tiên sinh, có phải cậu quên mất gì không?”

Chu Mạt dừng ăn nhìn hắn, nở nụ cười: “Ừ?”

Hắn giơ ngón trỏ ra quơ quơ, đoạn nói: “Chu tiên sinh nợ tôi một lần đúng không?”

Tối hôm qua, trong tình huống dầu sôi lửa bóng hỗn loạn, để công bằng, Chu Mạt chủ động đề nghị mỗi người một lần, hắn vui vẻ đồng ý.

Mãi mới tới lượt hắn, ấy thế mà chưa mon men được bao lâu thì Chu Mạt đã lăn ra ngủ mất.

Hách Tuấn Anh tủi thân lắm, sao đang làm một nửa lại tắt điện thế này? Hắn liếc sang nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng, không ngủ nữa thì trời sáng bảnh mất.

Không ngờ đã muộn vậy rồi, Hách Tuấn Anh nhìn khuôn mặt mệt mỏi say ngủ của Chu Mạt, có chút đau lòng, chỉ đành ôm anh đi vào giấc ngủ.



“Được.” Chu Mạt nhíu mày, lại nói tiếp: “Tối nay tôi về nhà sớm để cậu phát huy được không?”

Nói xong Hách Tuấn Anh cũng xấu hổ, lại căng thẳng không nguyên do, chẳng biết mình có làm tốt không.

Ăn xong bữa sáng thì hai người chia hai hướng. Ngài Hách tới công ty, thầy Chu đi hoàn tất thủ tục cho thuê nhà, rồi thuận tiện ghé qua vườn trẻ, năm học mới sắp bắt đầu rồi.

Chiều hôm đó, ngài Hách vừa kết thúc một cuộc họp, cầm ly trà trợ lý pha, xử lý một ít công việc trên điện thoại.

Lướt một hồi thì một tin nhắn thêm bạn tốt trên Wechat đập thẳng vào mắt hắn.

Thông báo kết bạn ghi: Xin chào anh Hách, tôi là chị của Chu Mạt, Chu Y.

Phụt!

Trợ lý Vương đang dọn dẹp tủ sách nghe mà hết cả hồn, hoảng loạn hỏi: “Ối sếp, trà em pha nóng quá ạ?! Em xin lỗi, xin lỗi!”

Ngài Hách vung vẩy tay, ra hiệu anh không cần qua xem, vội vàng lấy giấy ăn lau khô mấy vết nước dính trên bàn.

Hắn nhìn dòng chữ trên màn hình nhiều thêm mấy lần, cuối cùng vẫn ấn đồng ý.

Chốc lát sau, có người gọi điện tới.

Trong điện thoại truyền tới âm thanh lạnh lùng của một người phụ nữ: “Chào anh, anh là anh Hách, Hách Tuấn Anh?”

“Phải, là tôi.”

“Làm phiền rồi, cho phép tôi nói thẳng. Tôi là chị gái của Chu Mạt, muốn hẹn gặp anh, không biết bao giờ anh có thời gian rảnh.”

Ngài Hách ngẩn người, gặp á? Gặp mặt làm gì?

Hắn trả lời: “Ngày hôm nay sao? Mấy ngày nay tôi đều rảnh sau sáu giờ.”

“Được, vậy ngay hôm nay đi.” Âm thanh mạnh mẽ dứt khoát, phảng phất mang khí thế không thể chối từ: “Tôi sẽ chọn một quán cà phê gần chỗ làm của anh, sẽ gửi địa chỉ qua sau.”

Cuộc gọi kết thúc.

Bíp bíp bíp…

Ngài Hách nhìn màn hình điện thoại, cuộc gọi hiển thị chưa đầy ba mươi giây.

Mười tám giờ hai mươi, ngài Hách đúng giờ xuất hiện trước quán cà phê.

Chu Y đến sớm hơn giờ hẹn, cũng đã gọi cà phê từ trước. Ngài Hách ngồi đối diện cô, người trước mặt giống Chu tiên sinh ba phần, giống Chu San mười phần.

Chu Y vừa uống cà phê vừa nhìn điện thoại, không biết đang để tâm chuyện gì mà khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một. Dù ngài Hách đang uống cà phê nóng nhưng chẳng hiểu sao trong miệng lại lạnh ngắt như nhiễm khí lạnh của đối phương.

Chu Y liếc nhìn hắn, tạm dừng công việc trong tay, vào chủ đề chính.

Ngữ khí lạnh nhạt trước sau không đổi: “Anh Hách, tôi đoán anh cũng biết lý do tôi tìm anh phải không? Là chuyện của anh với em trai Chu Mạt của tôi.”

“À, chị cứ nói.”

“Hai người đã ở bên nhau phải không? Rất kỳ lạ, hai Alpha ở bên nhau…” Chu Y càng nói càng nhỏ, ánh mắt khôn khéo đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

“Em trai Chu Mạt của tôi, lúc đi học thì tôi không rõ, nhưng sau khi tốt nghiệp chưa từng qua lại với ai. Sao hai người lại quen nhau?”

Hắn có sao nói vậy đáp: “Ở vườn trẻ. Cậu ấy là giáo viên của cháu tôi.”

“Ồ.” Chu Y trút ra một hơi nhẹ bẫng như vừa nhận ra gì đó, cô ung dung thong thả nhấm nháp tách cà phê, đoạn đặt ly xuống nói tiếp: “Tôi xin nói thẳng. Liên quan đến chuyện qua lại giữa anh và Chu Mạt, tôi khuyên anh nên chuẩn bị tinh thần.”

Ngài Hách cau mày, ý nghĩ giao lưu thân thiện vừa xuất hiện đã biến mất: “Là ý gì.”

“Anh đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý gì khác, cũng không bảo anh và em trai tôi chia tay. Tôi thấy anh là người thông minh, hẳn biết tiến lùi đúng chỗ. Cha mẹ tôi, nói thật, phương pháp giáo dục và tư tưởng của họ… tương đối truyền thống. Từ nhỏ tôi đã bị giáo dục nghiêm khắc, dù là thành tích hay sinh hoạt thường ngày… Chu Mạt cũng vậy, từ nhỏ nó đã thông minh, lại trưởng thành sớm, cũng có thiên phú, cha mẹ tôi kỳ vọng ở nó rất cao, nên nếu họ biết chuyện này, họ chắc chắn sẽ không đồng ý.”

“Gần đây sức khỏe của cha tôi không ổn, hai người đã lớn tuổi, tôi làm chị cả càng không muốn họ phải mệt mỏi trong lòng. Tôi nói điều này với anh không phải cảnh cáo, mà là nhắc nhở thiện chí. Rất hân hạnh khi quen biết anh, anh Hách.”

Đối mặt với khuôn mặt lạnh băng này, ngài Hách không tìm ra một chút thiện chí nào. Hắn chỉ đành nặn ra một nụ cười: “Hân hạnh làm quen với chị, chị Chu.”

Chu Y thu dọn đồ đạc xong, đoạn nói: “Không còn gì để nói nữa, chúng ta có thể liên lạc sau, tôi đi trước.”

Nhìn bóng lưng Chu Y rời đi, ngài Hách trút một tiếng thở phào, cuộc đối thoại vừa rồi làm người ta không thở nổi mà.

Hắn thiếu chút nữa đã tưởng Chu Y sẽ vứt một tấm thẻ tới trước mặt hắn, hùng hổ hô lớn, anh bạn, tôi cho anh 50 triệu, mau cách xa em trai tôi ra!

Chu Y vừa đi khỏi thì Chu San gọi tới.

“Chị làm gì vậy? Chị đi gặp cậu Hách đấy à?”

“Ừ, vừa gặp xong, nhắc nhở cậu ta một số chuyện, hy vọng cậu ta hiểu chuyện.”

Chu San hừ cười: “Từ bao giờ chị lại quản chuyện không đâu thế? Còn hiểu chuyện à?! Em càng mong chị hiểu chuyện hơn ấy.”

Tiếng giày cao gót của Chu Y nện lên sàn càng thêm nặng nề, cô khẽ nghiến răng, “Làm sao, Chu Mạt là em trai em, cũng là em trai chị. Qua lại với Omega thì không nói, nhưng nó qua lại với một Alpha, chuyện lớn như vậy chị không có quyền được biết sao?”

Chu San hiếm khi tức giận, lần này không nhịn được máu nóng: “Tại sao phải nói, là việc riêng của nó. Chị cũng biết tính nó, nó không thích nhất là người khác nhúng tay vào chuyện của mình!”

Chu Y tỉnh táo lại, nhưng vẫn nói: “Chuyện này chị không ủng hộ cũng không phản đối, chị chỉ không muốn cha mẹ phải phiền lòng. Còn hai đứa nó có chia tay cũng không dính dáng gì đến chị.”

“Nó lớn rồi, nó có quyền lựa chọn và theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, mong cha mẹ có thể hiểu điều đó… Cũng mong chị hiểu.”



Lúc về nhà, Hách Tuấn Anh không kể chuyện hôm nay cho Chu Mạt.

Chu Mạt trả nợ một lần, vấn đề mới lại xuất hiện, lần sau ai sẽ tới trước?

Đầu tiên, hai người thử kéo búa bao, nhưng Hách Tuấn Anh như bị ám, chơi hoài vẫn thua.

Không ổn không ổn…

Hắn lại đề nghị: “Tung tiền xu đi, tôi đoán mặt sấp!”

Mà tiền xu như chơi đùa hắn, có tung thế nào cũng ra mặt ngửa.

Không ổn không ổn…

Chu Mạt hết cách: “Không cần lằng nhằng nữa, mỗi người một lần đi.”



Đêm.

Hách Tuấn Anh như một con chó to xác ôm Chu Mạt cọ tới cọ lui, thiếu điều mọc ra một cái đuôi bự: “Vậy tôi…”

Chu Mạt ráng mở đôi mắt kèm nhèm, xoa đầu hắn: “Mai nhé, được không?”

Hách Tuấn Anh không can tâm: “Nhỡ mai cậu lại chơi xấu thì sao?”

“Hử? Tôi giống người thích chơi xấu lắm à? Vậy tôi ngoắc tay với Anh Tuấn nhé?”

Hách Tuấn Anh bật cười: “Cậu coi tôi là đám nhỏ trong vườn trẻ à?”

“Ừ ừ, bạn nhỏ ngoan nên đi ngủ rồi, nghe không? Thầy giáo kể chuyện cho con nghe nhé?”

Chu Mạt vươn tay, ôm Hách Tuấn Anh nằm xuống.

Hắn bị chọc cho phì cười, nhân cơ hội bắt chước kiểu làm nũng của trẻ con: “Thầy Chu ơi, kể chuyện gì ạ?”

Chu Mạt mím môi một cái, lên dây cót tinh thần lần nữa, dịu dàng kể: “Ngày xửa ngày xưa, ở trong khu rừng nọ, có một con sói lớn cô độc. Từ trước tới nay nó chưa từng đi săn cùng bầy sói, vẫn luôn một thân một mình.”

“Ngày nọ, nó săn được một con thỏ trắng trong bụi rậm. Thỏ ta không chạy trốn, cũng không sợ nó. Thỏ trắng vui vẻ nói, chào bạn, mình thích bạn lắm. Con sói bự không bạn không bè rất bực mình, sao một con thỏ ngu ngốc lại thích mình chứ?”

“Nó không định ăn thịt con thỏ này, trong lòng có ý định khác.”

“Kể từ đó, sau lưng của sói bự nhiều thêm một cái đuôi nhỏ. Ngày nọ, sói bự quay lại hỏi thỏ trắng, mấy con thỏ đều sợ ta, ngươi lại nói thích ta, ngươi lấy gì làm bằng chứng để ta tin ngươi? Thỏ ta ấp úng đáp, bạn rất đẹp, bạn không đáng sợ một chút nào, bạn yên tâm, tôi, sau này tôi bảo vệ bạn.”

“Sói bự lạnh lùng đáp, ta rất cường tráng, ta không cần ngươi bảo vệ, cảm ơn.”

“Thỏ ta vẫn bám riết sau lưng sói bự, tiếp tục nói, vậy chúng ta làm bạn đi, tôi đi chơi với bạn nhé, được không?”

“Ngày này qua tháng nọ, năm này qua năm khác, sói bự vốn chán ghét thỏ trắng lại dần dần yêu thích nó. Thế nhưng nó lạnh lùng quen rồi, tuy trong lòng rất vui nhưng lại chẳng nói ra khỏi miệng.”

“Rồi một sáng nọ có chuyện xảy ra, thỏ trắng nói nó muốn đi xa, còn bảo sẽ sớm trở lại.”

“Sói bự không nghĩ nhiều, nó ngồi trong hang đợi thỏ trở về. Để làm thỏ ta bất ngờ, nó còn đi đào rất nhiều cà rốt về nhà mỗi ngày.”

“Nếu thỏ có hỏi thì nó sẽ đáp là tiện móng lượm về. Sói bự tự tin nghĩ.”

“Thế nhưng nó đợi mãi, đợi mãi, lại chẳng thấy thỏ trắng quay lại.”

“Trời trở lạnh rồi, cà rốt cũng hư rồi.”

“Thế mà dám bảo sẽ về sớm thôi, thỏ ta ngốc như thế, lại còn đòi gạt ta. Sói bự đau lòng nghĩ.”

“Rừng già rất nguy hiểm, ngoại trừ sói còn có rất nhiều dã thú hung tợn khác. Sói bự không yên tâm, nó điên cuồng đi tìm thỏ trắng trong rừng. Nhưng tìm hoài không thấy…”

Bên tai truyền tới tiếng hít thở đều đều, Hách Tuấn Anh ngủ rồi.

Chu Mạt bất đắc dĩ thở dài, truyện còn chưa kể xong mà.

Anh nghiêng đầu sang, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên gò má hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK