• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngài Hách nhìn tủ trưng bày đồ ngọt trước mặt, vui vẻ chỉ chỏ.

“Đây, đây, cả phần chocolate này nữa, cả phần bánh anh đào tôi vừa yêu cầu nữa, gói lại giúp tôi.”

“Vâng ạ, xin anh đợi một lát.”

Ngài Hách vô cùng đam mê đồ ngọt, lúc tan làm hay đi qua đây, nhìn thấy từng dãy từng dãy bánh ngọt dụ người, hắn kìm lòng không đậu làm một cái thẻ vàng.

Trong cửa hàng thoang thoảng hương vị ngọt ngào, hắn bỗng nhiên nhớ tới mùi tin tức tố của thầy Chu.

Cả hắn và anh đều là Alpha chất lượng cao, khả năng ức chế tin tức tố của bản thân khá mạnh, ngày thường sống bên nhau rất ít khi cảm nhận được mùi của đối phương. Hắn vận sức nghĩ lại, hình như mùi tin tức tố của thầy Chu là… mùi bơ?

Chỉ là ấn tượng nhất thời, nói chung là một mùi vị ngọt ngào, khiến người khác muốn nếm thử…

Ngài Hách đờ người, lại không nhịn được liếm khóe môi, nhân viên cửa hàng vừa gói bánh xong quay lại vừa kịp thấy hình ảnh này.

“Ờm, bánh của anh đây ạ, xin nhận lấy ạ.”

Ngài Hách giật mình tỉnh lại, mặt lộ vẻ lúng túng, vội vàng cầm lấy gói đồ, ngượng ngùng nở nụ cười.

Cô bé nhân viên đỏ ửng mặt, nghĩ thầm: Đẹp trai chết mất, hic, lại có chút ngốc ngốc nữa…

Ngài Hách cầm gói bánh ra khỏi tiệm, nghĩ thế nào lại ghé vào trung tâm thương mại gần đó.



Lúc hắn về đến nhà thì thầy Chu đang xem tivi.

Ngài Hách vào nhà cởi áo khoác, vắt lên cánh tay, tiện tay mang gói bánh ngọt ra bàn ăn.

Thầy Chu ôm lấy hắn từ phía sau, cằm đặt trên bả vai hắn, thì thầm: “Mua nhiều bánh ngọt vậy?”

Ngài Hách hơi ngại ngùng, không biết từ bao giờ mà thầy Chu càng ngày càng dính hắn, thường thường chủ động làm ra một ít hành động thân mật.

Thực sự là, thật sự là…

Làm người ta không nhịn được mà!

Trong lòng hắn như phát điên, nhiều ngày ở chung như thế, hành động thân mật nhất giữa hai người chỉ có hôn hôn.

Hai người đàn ông trưởng thành cường tráng, không thể chơi hệ cấm dục được!

Đặc biệt là thầy Chu, nói nghe quá đáng, nhưng mà chủ động trêu ghẹo người ta như vậy là vô tình hay cố ý hả?

Ngài Hách đã nhiều lần áp chế sự manh động của mình, áp chế ý muốn nhào tới người anh mạnh mẽ gặm mấy cái…

“Anh Tuấn, hôm nay bên bất động sản gọi điện cho tôi bảo phòng ở đã sửa xong, hai ngày nữa có thể quay lại ở.”

Một chậu nước lạnh đổ ào xuống cõi lòng nóng bỏng của hắn… Miếng bánh ngọt trong miệng cũng nhạt vị…

“À… Vậy à, được rồi…”

Chu Mạt định nói lại thôi.

Trong không khí tràn ngập mùi thơm của bánh ngọt, và một Hách Tuấn Anh đã chìm trong mất mát.

Thầy Chu rút một tờ giấy lau vệt kem vương trên khóe miệng hắn, lại nói: “Mai là tết Nguyên Tiêu, tôi đưa cậu tới công viên trung tâm xem hội hoa đăng nhé, được không?”

“Hội hoa đăng? Cũng lâu rồi không đi thật, lần gần đây nhất cũng là hồi học cấp ba rồi, đi với em trai tôi.” Ngài Hách đáp.

“Ừ, ngày mai đi xe của tôi nhé.”

Ngài Hách vội vàng cướp lời: “Không không! Lấy xe của tôi đi!”

Chu Mạt không hiểu, nghiêng đầu cười như muốn hỏi.

“À… Ý tôi là, xe của tôi tiện hơn-” Hắn ấp úng trả lời: “Ặc, không phải nói xe của cậu không tiện. Chỉ là, xe của tôi chưa đi hội hoa đăng bao giờ, tôi nghĩ nên dẫn nó đi va chạm xã hội.”

Chu Mạt phì cười: “Được.”

—–dải phân cách chiếc xe chưa va chạm xã hội—-

Ngài Hách tắm rửa xong bước vào phòng ngủ, lấy ra món đồ mới mua trong trung tâm thương mại hôm nay.

Đó là một chiếc hộp màu tím nhạt được gói lại bằng một sợi dây lụa đẹp đẽ. Ngài Hách cẩn thận mở hộp, bên trong là một lọ nước hoa tin tức tố hình dáng tinh xảo.

Nước hoa hàng hiệu nhập khẩu, chuyên dùng cho Omega…

Hắn nhìn chằm chằm lọ nước hoa, càng nhìn càng thấy rối rắm, lúc nãy mua nó cũng là máu nóng xông đầu thôi.

Khi sử dụng loại nước hoa này lên người sẽ tạm thời che giấu mùi hương Alpha trên người.

Hắn đưa lên mũi ngửi, hắn không quá thích mùi hương này, cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Nhưng thầy Chu đâu giống hắn, cậu ấy thẳng mà. Có lẽ sẽ có cảm giác với thứ đồ này thật?

Nếu như… vạn bất đắc dĩ lắm ấy, phải dùng đến cách này, vậy mối quan hệ giữa mình và thầy Chu sẽ tiến thêm một bước chứ?

Ngài Hách đóng kín hộp lại, giấu trong tủ quần áo, rồi lại sầu lo nằm lên giường, đi vào mộng đẹp.



Chiều hôm sau, ngài Hách cùng thầy Chu tới công viên trung tâm.

Vì hôm nay có hội hoa đăng, du khách từ khắp nẻo tới đây, đường phố rộn ràng tấp nập.

Thầy Chu đưa ngài Hách tới một nhà hàng nổi tiếng gần đó ăn uống no nê, chờ đợi màn đêm buông xuống.

Lúc hai người rời khỏi nhà hàng thì công viên đã ngập trong ánh sáng, hoa đăng từ bốn phương tám hướng khiến công viên về đêm rực rỡ như ban ngày.

Chung quanh ồn ào náo nhiệt, có đoàn múa, có biểu diễn đi cà kheo, có dàn diễn tấu nhạc cụ, mọi người vui vẻ đứng xem, thậm chí còn có không khí lễ hội hơn cả tết Nguyên Đán.

Ngài Hách vô cùng hào hứng: “Chu tiên sinh, chúng ta ra đường hầm hoa đăng xem đi.”

Đường hầm hoa đăng vốn là một hành lang dài tối tăm, nay được trang trí bằng hàng hà sa số những bông hoa đăng thủ công nhiều màu, soi sáng cả đường hầm, khiến nơi đây như nhuộm một bầu không khí bí ẩn. Người trong đường hầm không nhiều, chủ yếu là một ít bạn nhỏ năng động hiếu kỳ.

Thầy Chu đi sau lưng ngài Hách, lúc bước vào đường hầm, thầy Chu nắm tay hắn.

Hắn quay lại nhìn anh, nhìn gương mặt điển trai được ánh đèn soi sáng, đột nhiên thấy lòng vui vui.

“Chu tiên sinh, cậu muốn nắm tay thật à?”

“Có sao đâu, ai nhìn thấy thì kệ họ, ở đây nhiều người, tôi sợ lạc mất cậu.” Thầy Chu nhỏ giọng nói.

Ngài Hách bỗng hoảng hốt, cảm giác như nét mặt của thầy Chu lúc nãy không giống trước đây lắm. Hắn ha ha cười, đáp lại: “Tôi cũng không phải trẻ con, sao mà lạc được chứ?”

Vừa nói khỏi miệng, một nhóc con đi ngang qua người hắn bỗng quay lại mở to mắt nhìn ngài Hách, nghịch ngợm lên tiếng: “Chú lớn bằng đấy rồi mà còn muốn nắm tay à.”

Ngài Hách nhíu mày, nở nụ cười nhìn nhóc tì trước mắt, lại mơ hồ nhìn thấy bóng dáng thằng cháu nhà mình.

“Nhóc quỷ, cháu không hiểu đâu, chờ cháu lớn rồi, tới lúc đó cháu cũng thích nắm tay thôi.”

“Hứ hứ, hổng có đâu.” Nhóc tì làm mặt quỷ, sau đó đưa một chiếc đèn lồng nhỏ trong tay cho ngài Hách: “Chú chú, cho chú cái này.” Nói xong liền đuổi theo đồng bọn, chạy ra ngoài.

Ngài Hách được hời bỗng hơi sợ, hắn cầm lên nhìn, đèn lồng chỉ to bằng một nắm tay, rất dễ thương.

Cuối đường hầm là đường phố phồn hoa. Thầy Chu mua một xiên kẹo hồ lô với gạo nếp và đậu đỏ, đưa tới trước miệng ngài Hách.

Trong miệng hắn còn bánh quế chưa kịp nuốt, giờ lại thêm một quả sơn tra bự, quai hàm bị nhét đến phình to.

Thầy Chu nhìn hắn tủm tỉm cười, hắn hơi ngượng, nhưng đồ ăn trong miệng ứ một đống, hắn chẳng nói được nên câu.

Dọc đường đi, thầy Chu đút cho ngài Hách đủ thứ, cứ món gì ngon là lại mua một ít.

Lễ hội phồn hoa náo nhiệt. Nhiều người đến vậy mà không ai để ý hai người, cũng không ai tò mò cặp đôi đồng tính này. Tựa như hai người họ là bao đôi tình nhân bình thường trên trần thế, tay trong tay dạo phố, quang minh chính đại hưởng thụ hạnh phúc lứa đôi.

Tám giờ rưỡi mới bắn pháo hoa khiến nhiều người không vui. Bởi vì người quá đông, lại nghe nói đặt bắn này không quá lâu, chỉ hơn mười phút đã xong rồi.

Sau khi kết thúc màn bắn pháo hoa, người từ trăm hướng dần dần tản đi, ngài Hách đột ngột kéo tay thầy Chu, đoạn nói: “Cậu đi theo tôi.”

Rồi kéo anh chạy đi.

Hai người chạy đến sườn núi nhỏ gần công viên, từ náo nhiệt sang tĩnh lặng, bỗng có chút không quen.

Lên tới đỉnh núi rồi ngài Hách mới dừng lại, thầy Chu thở hổn hển hỏi: “Sao vậy? Ra đây làm gì?”

Hắn buông tay anh, lại chăm chú nhìn anh, đôi mắt long lanh sáng ngời: “Chu tiên sinh, cậu ở đây chờ tôi một phút thôi, tôi về ngay đây!”

Thầy Chu mặt đầy chấm hỏi, hắn vội chạy đi ngay, vừa chạy vừa hô vọng lại: “Đừng đi theo tôi! Đợi tôi nhé!”

Ngài Hách thở hổn hển, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bãi đỗ xe, lôi từ cốp xe ra một cái hòm bự chứa pháo hoa cao cấp đặt làm, rồi lại chạy tới một khu vực hẻo lánh đã tính toán từ trước.

“Chú, tôi chuẩn bị xong xuôi rồi, chú giúp tôi châm lửa là được.” Ngài Hách nhờ cậy ông chú bảo vệ.

Ông chú bảo vệ đã nhận tiền, cầm hòm pháo hoa cười đến hớn hở: “Cậu yên tâm đi! Chàng trai à, bạn trai cậu có phúc quá ha.”

Hắn gãi đầu cười khì: “Ha ha, cảm ơn chú nhé!”

Nói rồi chạy vọt về phía ngọn núi.

Thầy Chu vẫn đứng ở đó, nghe thấy tiếng động phía sau, lúc quay lại thì thấy ngài Hách đang thở hổn hển chạy tới.

Hắn đã mệt đến ngất ngây, nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của thầy Chu, đột nhiên mọi mệt nhọc cũng thành xứng đáng.

“Bùm!”

Thầy Chu giật mình, đằng sau anh là pháo hoa rực rỡ. Từng chùm từng chùm liên tiếp không ngừng, lộng lẫy đẹp đẽ hơn cả pháo hoa trong lễ hội ban nãy.

“He he, thích không? Tôi muốn dành tặng cậu một niềm vui bất ngờ, hơi lỗi thời chút*, ha ha ha.”

*Cảm ơn bạn Ốp La đã giúp mình cụm này:3

Đợt pháo hoa cuối cùng là đợt đẹp nhất. Đầu tiên là một bông hoa hồng to bự, sau khi hoa hồng biến mất thì một trái tim siêu to xuất hiện giữa bầu trời, giữa trái tim đỏ còn có chữ viết tắt.

Khi màn đêm lại chìm trong tĩnh lặng, thầy Chu kéo ngài Hách lại, mạnh mẽ che kín đôi môi ấm áp của đối phương.

Ngài Hách thở hổn hển đến giờ chưa xong, lại bị hôn mãnh liệt như vậy, hắn suýt thì kích động đến tắc thở.

Lại không ngờ rằng, tình cảnh nóng bỏng này, vẫn tiếp tục… kéo dài tới khi về nhà.

Cửa vừa mở ra, hai người không kịp cởi áo, cùng chẳng kịp thay giày, vội vàng lao vào nhau như lửa cháy thêm dầu.

Thầy Chu đẩy ngài Hách tới ghế salon, hắn vẫn còn hơi mơ màng chưa kịp tỉnh táo, thầy Chu đã đè lên hắn.

Hai người môi kề môi, tựa như bôi hồ mà dính lại nhau, hai đầu lưỡi thăm dò khoang miệng của đối phương, dính nị không rời.

Đại não ngài Hách bây giờ trắng xóa, hắn vừa không ngừng đấu tranh tư tưởng, vừa cởi lớp áo khoác ngoài dày nặng của người phái trên, bàn tay tiến vào trong áo len của anh, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt ấm áp.

Hắn cảm giác bên trong mình như chứa một cây đuốc đang bốc cháy hừng hực, khiến cả người hắn khô nóng khó chịu, trong cơn mơ hồ, hắn ôm lấy anh, đè chân anh lại, xoay ngược thế cờ đặt anh dưới thân mình.

Giờ phút này hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí, trong đầu hắn chỉ còn một ý nghĩ, khoa trương lên, rêu rao lên, xâm phạm người trước mắt.

Lần đầu tiên xuất hiện tình huống mất kiểm soát này, tin tức tố Alpha của hai người mãnh liệt va chạm nhau trong không khí.

Tới giờ hắn mới cảm nhận được vị tin tức tố của anh. Không phải mùi bơ, mà là hương trà ô long Kim Huyên, không phải ngọt ngào, mà là một mùi hương thuần khiết khiến lòng người say mê.

Không biết hắn đụng phải chỗ nào của anh, Chu Mạt rên một tiếng, lại tựa bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

“Đợi đã… Anh Tuấn, đợi đã!” Chu Mạt né tránh đôi môi của hắn, hổn hển nói.

Hắn sực tỉnh lại, trước mắt hắn là khuôn mặt khó chịu của anh.

Bấy giờ hắn mới ngớ ra, vừa rồi hai người không kiểm soát được tin tức tố, cả hai đều là Alpha, là phản ứng khắc nhau.

Có lẽ hẳn không cảm thấy gì, thậm chí còn bị hấp dẫn, nhưng thầy Chu không giống vậy.

Chắc chắn khó chịu lắm.

Nước nóng xối trên đỉnh đầu hắn, lại từ từ xối ướt toàn thân.

Hắn hối hận muốn đập đầu vào tường, lúc nãy hắn mất lý trí, không nghĩ được chuyện này, lại nhìn xuống thứ vẫn còn hào hứng phía dưới, hắn bất đắc dĩ buông tiếng thở dài.

Chậm chạp tắm xong, ngài Hách ló đầu khỏi nhà tắm.

Thầy Chu vẫn ngồi yên trong phòng khách như trước, có lẽ đang suy tư điều gì, từ nãy tới giờ cứ không ngừng uống nước.

Ngài Hách có chút lúng túng, nhưng vẫn lên tiếng: “Chu tiên sinh, sao cậu chưa ngủ? À thì, tôi định đi ngủ, cậu cũng ngủ sớm nhé…”

Chu Mạt lại gần hắn, cầm khăn bông giúp hắn lau tóc, giữa hai người là một khoảng lặng.

Một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói của anh: “Anh Tuấn, cậu cho tôi thêm thời gian…”

Ngài Hách giật mình, vội vàng nói: “Không, là tại tôi, là tôi lúc nãy…”

Chu Mạt ôm hắn, không để tâm mái tóc kia vẫn còn ướt nhẹp, đuôi tóc dính nước vương trên mặt anh.

“Tin tôi, để tôi trở về suy nghĩ kỹ lại, cho tôi thêm thời gian, nhất định sẽ có cách.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK