Chạm chân xuống sàn nhà thầy Chu, nội tâm ngài Hách bắt đầu điên cuồng gào thét: Ta đã trở lại, lợi hại hơn xưa!
Trong nhà cũng không bừa như anh nói, vừa sạch sẽ vừa ấm cúng, thoải mái như đang ở nhà (mình).
Thầy Chu thay dép, bước vào bếp, mở tủ lạnh nhìn nguyên liệu nấu ăn còn sót lại.
“Anh Tuấn, muốn ăn gì không?”
Ngài Hách vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Cậu định nấu cơm cho tôi ư?”
“Ừ.” Anh cười, “Không quen tay lắm, cậu đừng chê tôi vụng về nhé.”
“Không đâu không đâu, tôi vào xem được không?”
Ngài Hách theo đuôi anh vào bếp, vai kề vai, cùng nhìn vào tủ lạnh.
“Có kiêng món gì không?”
“Không, tôi không kén ăn.”
“Vậy ăn mì thịt bò nhé, món này nấu nhanh, chắc cậu đói bụng rồi.” Thầy Chu lấy từ trong tủ lạnh ra một miếng thịt bò đông lạnh cùng một ít nguyên liệu nấu ăn khác.
Anh buộc tạp dề vào hông, bắt đầu thái hành, lại nhìn thấy ngài Hách vẫn ngơ ngác đứng bên cạnh, lập tức khuyên: “Đừng đứng nhìn nữa, ra phòng khách ngồi một lúc đi.”
Hắn ngại ngùng đáp: “Không cần tôi giúp việc gì sao? Sao để cậu làm một mình được.”
Anh huých cùi chỏ chọc vào người bên cạnh, cười bảo: “Cậu là khách, đợi ăn mới là chính sự, mau ra ngoài đi.”
“Được rồi.” Ngài Hách gãi đầu, đành phải ra khỏi bếp.
Hắn ngồi một mình trong phòng khách tẻ nhạt, quyết định nhếch mông đi xem trang trí trong nhà thầy Chu.
Bên cạnh TV có một giá để sách nhỏ, ngài Hách lại gần nhìn, chủ yếu bày tiểu thuyết nước ngoài bí ẩn, trinh thám. Hắn ít khi đọc thể loại này, bởi vì thể loại này tốn kha khá thời gian để ngấm cốt truyện.
Giữa rất nhiều tựa sách lại xen vào một quyển sách dày bìa xanh, lấy ra nhìn mới biết là album ảnh.
Mùi thịt bò từ dưới bếp bay lên, trôi nổi trong không khí, hắn nuốt nước bọt cái ực, lớn tiếng hỏi: “Chu tiên sinh, tôi xem album ảnh được không? Là quyển cất trong giá sách ấy.”
Thầy Chu cầm muôi xào thịt, ngó đầu ra từ nhà bếp, nhìn qua rồi nói: “Được, cũng sắp nấu xong rồi.”
Ngài Hách mở cuốn album, bắt đầu từ trang thứ nhất, đó là ảnh của thầy Chu. Hình như là chụp từ hai năm trước, không khác mấy so với hiện tại, trong hình là thầy Chu cùng bạn bè đang quây quần bên bãi biển, ánh nắng sáng rọi, tất cả đang cười đùa vui vẻ.
Ngài Hách lôi điện thoại trong ví ra, lén lút chụp tấm ảnh của thầy Chu, lưu vào máy mình.
Trang thứ hai là ảnh thầy Chu chụp cùng đám học trò trong vườn trẻ. Các bạn nhỏ rất quý thầy Chu, cả một tấm ảnh chỉ tràn ngập nụ cười trẻ thơ, thầy Chu ngồi chính giữa, bạn nhỏ ngồi bên anh vừa cười to vừa cọ vào cổ, vào tay anh.
Ngài Hách lật sang trang kế, là một tấm ảnh nghiêm túc. Dưới góc ảnh chụp còn có một hàng chữ đỏ: Tập thể bác sĩ khoa Đông y bệnh viện tỉnh năm XX.
Hắn mới nhớ ra thầy Chu còn từng là bác sĩ.
Có thể dễ dàng nhận ra anh đứng ở đâu trong tấm hình, bởi vì chủ yếu trong khoa Đông y là các dì các cô trung niên, hoặc là mấy chú lớn tuổi hói đầu. Lúc ấy, một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai như thầy Chu trông chẳng khác gì hạc giữa bầy gà.
Thầy Chu trong hình chắc mới vào làm không lâu, trên mặt vẫn còn vẻ năng động phấn khởi thuộc về tuổi trẻ. Anh mặc áo bờ-lu trắng, đeo kính đen nhỏ gọn, trông vừa nghiêm túc vừa nhã nhặn.
Ngài Hách nhìn mà si mê, ước gì được gặp thầy Chu sớm một chút thì hay biết mấy.
Tất nhiên, thầy Chu vừa trưởng thành vừa cuốn hút như hiện tại là xịn nhất, ngài Hách nhủ thầm.
Hắn lướt qua quyển album một lượt, cũng chụp trộm tất cả những tấm yêu thích, hàng đã về tay, nghĩ thầm lát nữa về nhà chọn, chọn ra một tấm thích nhất làm ảnh nền điện thoại và máy tính, quá tuyệt.
Tấm cuối cùng của album là một tấm ảnh đã cũ, viền ảnh đã ố vàng.
Có lẽ chụp từ hồi đi nhà trẻ, thầy Chu bấy giờ chỉ là một hạt đậu nhỏ. Nhưng dù còn nhỏ, nhưng kiểu tóc cùng trang phục mặc trên người rất tinh tế, cũng mặc bộ đồ thịnh hành nhất bấy giờ là quần yếm áo sơ mi. Hai mắt bạn nhỏ vừa trong trẻo vừa sắc bén, trông không giống đám trẻ cùng tuổi ngây ngô ngốc nghếch.
Ngài Hách thở dài, thầy Chu quả là đẹp trai từ nhỏ mà, hồi bé đã đẹp như vậy rồi.
Hắn đang định lôi điện thoại ra chụp nốt thì nghe thấy tiếng bước chân của thầy Chu, vội vội vàng vàng đặt quyển album xuống.
Hai bát mì thịt bò đầy đặn, nước dùng trong suốt bốc lên từng đợt khói trắng.
Ngài Hách không ngừng sụp soạt, thầy Chu nhân lúc hắn đang nghiêm túc cảm nhận hương vị, lấy giấy ăn, lau hộ hắn khóe miệng còn vương nước dùng.
“Cẩn thận kẻo bỏng… Ngon lắm à?” Thầy Chu bất lực cười.
Ngài Hách ăn đến phình to hai quai hàm, dứt khoát không đáp lời.
Mì nóng, nước dùng cũng nóng, hai thứ chảy vào trong dạ dày, dạ dày cũng nóng hẳn lên, rồi cả người cũng ấm áp thoải mái.
Ngài Hách ăn xong một bát lớn, chóp mũi còn dính mồ hôi, dựa người vào lưng ghế, toàn thân sảng khoái.
Giữa ngày đông được ăn cơm ngon canh ấm thực sự rất sung sướng.
Cơm nước xong xuôi, ngài Hách chủ động xung phong rửa bát, thầy Chu không giành được, đành để hắn rửa bát, còn mình thì đứng bên cạnh gọt một ít hoa quả.
Rửa bát xong, lúc ấy thầy Chu đang hì hục tìm tòi thứ gì trong phòng sách, hắn te te chạy lại. Vừa vào phòng sách thì đèn vụt tắt, trong bóng đêm, một ánh sáng lóa mắt rọi lên tường, tạo thành một màn chiếu.
“Lại đây.” Thầy Chu hào hứng kéo hắn ngồi lên thảm nhung mềm dưới đất: “Thử máy chiếu phim mini tôi mới mua đi!”
Quả là nhãn hiệu nổi tiếng, hình ảnh chiếu trên tường vừa rõ vừa nét, rất giống ngồi xem ở rạp.
Thầy Chu chọn một bộ phim về cảnh sát tội phạm kinh điển, ngài Hách cũng đã xem vài lần.
Lúc xem phim hai người rất yên lặng, dù ai cũng biết tình tiết tiếp theo nhưng vẫn bị thu hút bởi từng phân cảnh.
Ngài Hách xem phim chăm chú, đột nhiên thấy eo mình ngưa ngứa, còn chưa kịp hiểu gì thì bị đối phương ôm. Hắn căng thẳng, quay sang nhìn thầy Chu, nhưng thầy Chu vẫn đang nhìn chằm chằm màn chiếu, đáy mắt phản xạ ánh sáng trên tường, lấp lánh như tuyết.
Ngài Hách tự vỗ trán mình trong lòng, sao mình không nghĩ ra bầu không khí hiện tại hoàn hảo biết bao nhiêu!
Phòng nhỏ, ánh sáng mờ ảo, phim điện ảnh, hai người.
Cơ hội để làm gì đó đây mà!
Má nó, sao mình lại ngơ ngơ xem phim nhỉ, để thầy Chu đi trước một bước rồi.
Hắn sững sờ mất mấy giây, lặng lẽ vươn tay, ôm cổ anh, khoảng cách giữa hai người gần lại trong nháy mắt.
Thầy Chu cũng hơi ngạc nhiên, nhưng không né tránh, thuận theo tư thế của ngài Hách dựa vào đầu hắn.
Hắn mơ hồ nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ tính của thầy Chu, âm thanh kia làm hô hấp của hắn trở nên vội vã.
Thời gian dường như chậm lại, một bộ phim như kéo dài cả một thập kỉ, ngài Hách không hề để ý nội dung trên màn.
Hắn nhớ lại ngày hôm nay ở trong nhà trẻ, rõ ràng sắp được rồi, thì thiếu một chút nữa thôi, lại không ngờ mình bị chảy máu mũi đúng lúc quan trọng nhất.
Má nó, mình vô dụng quá, chỉ cần gắng thêm một giây nữa, chỉ cần đúng một giây nữa thôi là hôn được rồi, hắn nhủ thầm.
Nhưng bây giờ, bây giờ là cơ hội tốt nè?
Cả hai đang gần nhau như vậy…
Một luồng nhiệt huyết bùng cháy trong não, hắn đang định dùng sức, chuẩn bị giam thầy Chu vào trong ngực, sau đó ngầu lòi cưỡng hôn người ta!
Xẹt! (Tiếng hết phim)
Bộ phim kết thúc.
Ngài Hách âm thầm chửi thề trong bóng đêm… lại nữa…
Thầy Chu thu cánh tay đang ôm ngài Hách lại, vươn người mở đèn, cả phòng sáng lên trong nháy mắt.
Ngài Hách vừa lúng túng vừa bất mãn, cảm xúc trên mặt hắn hiện tại rất khó miêu tả.
Thầy Chu tắt máy chiếu, hỏi hắn thấy phim thế nào.
“Ờm… Rất hay…” Ngài Hách nghiến răng nói.
Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, sắp mười giờ.
“Chu tiên sinh, muộn rồi, tôi phải về đây.”
Thầy Chu trừng lớn mắt nhìn hắn, kinh ngạc hỏi lại: “Phải đi? Trễ thế này sao không ở lại…”
Chưa dứt câu, anh hơi do dự ngừng lại, đôi mắt thoáng lay động.
Ngài Hách vừa mặc áo khoác nhung vừa cười nói: “Cậu nghỉ sớm đi, bao giờ rảnh tôi lại tới.”
Thầy Chu nhân lúc hắn mặc áo, vào phòng bếp lấy ra một hộp sắt lớn, nhét vào tay hắn: “Cầm về đi.”
“Đây là?”
“Tôi làm bánh quy, nhưng không biết cậu thích loại nào… nên mỗi loại đều làm một ít.”
Ngài Hách sung sướng nâng niu cái hộp, tưởng như sắp mở hộp ngay tại chỗ, ăn hết tất cả!
Hắn mở cửa định ra ngoài, thầy Chu đứng ở cửa đột nhiên hỏi: “Anh Tuấn, năm nay cậu ăn tết ở đâu?”
Ngài Hách quay lại đáp: “Vẫn ở đây thôi, có lẽ em trai tôi sẽ qua ở hai ngày. Cậu thì sao?”
“Tôi, tôi phải về nhà mấy ngày.” Anh nói tiếp: “Chúng ta… có lẽ sẽ không gặp nhau một thời gian.”
Trong lòng ngài Hách hơi mất mát, nhưng hắn vẫn cười đáp: “Không sao, chỉ vài ngày thôi mà, chúng ta có thể gọi điện… Vậy, tôi về nhé.”
Ngài Hách đang định quay đi thì thầy Chu lại gọi với lại: “Anh Tuấn… Ừm, về nhà an toàn nhớ nhắn tin cho tôi nhé.”
Trong lòng ngài Hách tràn ngập sự ấm áp: “Được.”
Lần này hắn quay đi thật thì thầy Chu lại kéo tay hắn lại.
Ngài Hách không hiểu, đột nhiên trước mắt tối sầm, sau gáy được người đỡ, đôi môi đột nhiên ẩm ướt. Hắn kinh ngạc đang định mở miệng, một vật mềm mại linh hoạt chen vào, chặn đứng mọi câu nói của hắn.
Đại não hắn cứng đờ, từ trong lồng ngực phun trào một luồng nham thạch nóng bỏng, nhanh chóng chảy khắp toàn thân.
Đây là lần đầu tiên hắn hôn môi, lại vụng về không biết điều chỉnh răng, môi, lưỡi thế nào. Dù rằng trước đây đã xem phim đọc tiểu thuyết, tưởng tượng về cảnh này nhiều lần, nhưng khi xách súng thật đạn thật ra chiến trường thì hoàn toàn mù tịt không biết nên làm gì.
Thầy Chu cũng không phải người có kinh nghiệm, không thể làm chủ hoàn toàn. Nụ hôn này không ngắn, nhưng cũng phải kết thúc.
Khoảnh khắc ấy, hai người tâm ý tương thông cùng tách ra, lại vẫn lưu luyến không rời tham lam nhìn đối phương, trán kề trán thở dốc.
Thầy Chu xoa bóp cánh mũi người đối diện, lại đặt ngón trỏ phía dưới mũi hắn, nhẹ nhàng chà xát như lúc trước hắn đã lau máu mũi.
“Anh Tuấn, cả ngày hôm nay tôi đã đợi cậu.” Anh dừng một nhịp, nở nụ cười nói tiếp: “Lần sau đừng đáng yêu như thế nữa nhé.”
Hắn cảm thấy, nếu cho hắn thêm một giây, hoặc thầy Chu lặp lại câu vừa rồi một lần nữa, hắn thực sự sẽ mất kiểm soát.
Ngài Hách cẩn thận hỏi: “Đây… cũng là nụ hôn đầu của cậu à?”
Thầy Chu nhìn hắn một lúc, hắn cứ nghĩ anh sẽ đáp “Phải” ngay lập tức, ấy thế mà thầy Chu lại mỉm cười nói: “Không phải.”
“Hả?” Ngài Hách vừa buồn vừa hoang mang, rõ ràng thầy Chu đã nói chưa từng yêu đương mà…
“Nụ hôn đầu của tôi là lúc… lúc tôi đang học mầm non… Chắc khoảng sáu tuổi, sau này thì chưa.” Nói xong, chính thầy Chu cũng bị bản thân chọc cười.
Ngài Hách nghe mà không biết nên cười hay mếu, vô cùng không phục mổ mấy cái hôn lên môi thầy Chu.
“Cái đó không tính, của tôi mới tính.”