Văn kiện chất đống lung tung trên bàn, một bộ không người yêu thương chăm sóc.
Ngài Hách nghĩ, đây có lẽ là lần đầu tiên trợ lý Vương đi làm muộn.
Ngài Hách tự tay chỉnh lý bàn làm việc, quá chín giờ, ngài Hách nhìn ra ngoài cửa, bàn làm việc của trợ lý Vương vẫn trống rỗng như trước.
Ngài Hách gọi điện cho trợ lý Vương, một lúc lâu sau mới có người nhấc máy.
Giọng trợ lý Vương khàn vô cùng, làm ngài Hách sợ chết khiếp: “Sếp, hôm nay em không khỏe lắm, có thể cho em… nghỉ một ngày không ạ?”
Ngài Hách nhớ tới bộ dáng sống dở chết dở của trợ lý Vương hôm qua, hỏi: “Không phải hôm qua cậu…”
Ngài Hách còn chưa kịp nói xong, trong điện thoại truyền tới tiếng rên của trợ lý Vương, sau đó cuộc gọi đột ngột kết thúc.
Khó hiểu quá.
Ngài Hách gọi lại lần nữa, hệ thống báo máy bận.
Đứa nhỏ này làm sao vậy!
Ngày mai đến phải trình bày rõ ràng.
Rốt cuộc, ngài Hách không chờ được trợ lý Vương đi làm, lại chờ được tin báo tai nạn xe cộ của người ta.
Thương thế không nghiêm trọng, không cụt tay không thiếu chân, nhưng bác sĩ sợ để lại di chứng, nhất định phải ở lại bệnh viện quan sát, khoảng thời gian này tuyệt đối không thể đi làm.
Ngài Hách tùy tiện chọn một người trong số thực tập sinh, tạm thời đảm đương công tác của trợ lý Vương.
Trợ lý Tưởng là thực tập sinh có danh tiếng tốt nhất trong đợt, ngay lập tức trở thành trợ lý của ông chủ, dù chỉ là tạm thời nhưng vẫn làm cô sung sướng vô cùng.
Trợ lý Tưởng nghe ngóng được kha khá thông tin của ngài Hách từ các nhân viên khác, thứ làm cô chú ý nhất là thông tin ngài Hách vẫn còn độc thân.
Trợ lý Tưởng mơ mộng viển vông rất nhiều, điều kiện của bản thân không tệ, nếu có thể nhắm đúng thời cơ này lọt vào mắt xanh của ông chủ, chính bản thân không cần cố gắng phấn đấu nhiều năm nữa.
Giấc mộng của trợ lý Tưởng là được tổng tài bá đạo yêu thương, gả vào danh gia vọng tộc, một đời không lo không nghĩ.
Cho nên, trước ngày đầu tiên nhậm chức, trợ lý Tưởng tốn hàng giờ đồng hồ trang điểm bản thân xinh tươi như hoa trước khi rời nhà.
Sau khi ngài Hách yên vị trong phòng làm việc, trợ lý Tưởng ra sức kiếm cớ lượn qua lượn lại trước mặt ngài Hách.
Lượn tái lượn hồi đến tận giữa trưa vẫn chẳng có hiệu quả, ngài Hách không hề nói dư một lời nào ngoài chuyện công việc.
Trợ lý Tưởng có chút sầu não, trước khi vào ca chiều, cô ngồi trước bàn làm việc của mình, tỉ mỉ chỉnh trang bản thân.
Ngài Hách bước vào văn phòng, trùng hợp thấy cảnh này. Hắn đi tới trước mắt trợ lý Tưởng, có chút bất mãn gõ gõ mặt bàn, lạnh lùng nói: “Công ty không phải là nơi làm chuyện này.”
Trợ lý Tưởng vội vàng thu dọn đồ đạc, son bị lem ra ngoài cũng không để tâm.
Ngài Hách nhìn đôi môi tinh xảo của cô, không chịu nổi, lôi từ trong ví ra một miếng giấy vệ sinh, đưa cho trợ lý Tưởng, để cô tự lau môi mình.
Cũng chính miếng giấy vệ sinh này, giấc mộng của trợ lý Tưởng lại rực cháy.