Ngài Hách lái xe vào gara, lúc quay sang thì thấy thầy Chu đã ngủ từ bao giờ.
Chu Mạt lo lắng cả ngày, có lẽ đã vượt sức chịu đựng, dựa vào cửa sổ ngủ suốt một chặng đường.
Ngài Hách thấy anh ngủ, cũng không nỡ gọi dậy, quyết định ngồi yên nhìn anh.
Vẻ ngoài Chu Mạt thiên về nhã nhặn lịch thiệp, lúc say ngủ cũng rất an tĩnh. Ánh đèn mờ ảo rọi lên mặt anh, bóng tối càng tôn lên ngũ quan sắc nét, tựa như một bức tranh tĩnh vật.
Ngài Hách nhìn không rời mắt, có thể nói từ lần đầu tiên chú ý tới thầy Chu, bằng một cách khó giải thích nào đó, khuôn mặt này dường như đã ghim thẳng vào tim can hắn.
Thật sự, có ngắm mãi cũng không đủ.
Cho dù thầy Chu có già đi, cho dù trên da có nếp nhăn và đốm đồi mồi, thì chắc chắn vẫn là một ông già đặc biệt đặc biệt đẹp lão, hắn đắc ý nghĩ.
Đột nhiên hắn ngớ ra, lát nữa thầy Chu vào nhà thì ngủ gian nào bây giờ?
Nhà ngài Hách có một phòng cho khách và một phòng sách, tất nhiên là có nhiều hơn một cái giường, thầy Chu là khách, ngủ ở phòng cho khách là điều hiển nhiên.
Nhưng hiện tại quan hệ giữa hai người không giống như trước, có thể ngủ chung một giường tất nhiên vẫn tốt hơn…
Ngài Hách thở dài, thôi, lát nữa cứ dọn dẹp phòng cho khách đã.
Dù sao…
Ngày sau còn dài.
Chu Mạt bị tiếng thở dài này đánh thức, anh chầm chậm mở mắt, mơ màng nhìn ngài Hách, sửng sốt một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu.
“Xin lỗi, tôi ngủ quên… Sau cậu không gọi tôi dậy?”
“Thấy cậu ngủ say quá, chắc là mệt lắm rồi. Hai ta vào trong đi.”
Hai người cùng xuống xe, mắt thầy Chu như bừng sáng lên khi nhìn thấy căn hộ của ngài Hách. Sau khi theo hắn vào nhà, anh không nhịn được tham quan phòng khách một vòng, lại bước ra ban công nhỏ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, thật lòng khen ngợi: “Bố cục đẹp quá.”
Ngài Hách ngượng ngùng hỏi: “Cậu thích không?”
Anh không hề do dự khẳng định: “Thích lắm.”
Ngài Hách rất muốn nói một câu, cậu nói thích rồi, cậu có thể ở lại đây vô điều kiện, tốt nhất là ở cả đời luôn.
“Anh Tuấn, tối nay tôi ngủ ở đâu?”
“Theo tôi.”
Ngài Hách đưa thầy Chu tới phòng cho khách.
“Lâu rồi không có ai ở, tạm gọi là sạch…”
Thầy Chu vào phòng thử ngồi trên giường, cười bảo: “Sạch sẽ lắm, cảm ơn cậu.”
Ngài Hách hơi hơi né tránh ánh mắt của anh, nhỏ giọng đáp: “Không cần khách khí…”
…
Sáng sớm hôm sau, ngài Hách tỉnh lại, nhớ ra thầy Chu đang ở nhà mình, sợ đến nỗi bật dậy khỏi giường, nhanh chóng xuống nhà.
Hắn bước nhanh vào nhà bếp, từ xa đã nhìn thấy một bóng người.
Thầy Chu không mặc áo, phía dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tóc tai cũng ướt nhẹp, có lẽ là vừa tắm xong. Bấy giờ anh đang mày mò máy nướng bánh mì, cả nhà bếp ngập trong mùi thơm của bánh.
Thầy Chu nghe thấy tiếng bước chân của ngài Hách, quay sang cười với hắn: “Anh Tuấn, dậy rồi à?”
Trong mắt hắn chỉ có một màu trắng sáng từ da thịt thầy Chu, còn có cánh tay săn chắc khỏe mạnh, đường nét eo hông hoàn mỹ đang được chiếc khăn tắm che lại.
Hắn nhỏ giọng ho khan mấy cái xong mới nói: “Dậy sớm vậy… Sao không mặc quần áo, có lạnh không?”
Thầy Chu bày từng lát bánh mì ra đĩa, trả lời: “Tôi quen dậy sớm rồi, nhà cậu ấm lắm, tôi còn thấy hơi nóng đây này.”
“À.” Anh hỏi: “Cậu để tạp dề ở đâu?”
Ngài Hách ngơ ngác nhìn anh: “Cậu định làm bữa sáng sao?”
“Ừ.” Thầy Chu rảnh rỗi quay sang nhìn hắn, khóe môi còn nở nụ cười, “Coi như cảm ơn cậu đã cho tôi ở lại.”
Hắn cảm giác khi mình nhìn thầy Chu như vậy, anh bạn nhỏ dưới lớp quần ngủ có chút phấn khởi lên.
Thầy Chu cầm tạp dề mặc vào người, chuẩn bị chảo dầu để làm trứng ốp lết, đoạn bảo hắn: “Cậu nhanh đi rửa mặt đi.”
Ngài Hách không dám nhìn thêm nữa, bé ngoan chạy đi rửa mặt.
Chạy vào nhà vệ sinh, hắn hận rèn sắt không thành thét mắng thằng nhỏ ở dưới của mình: “Không có tiền đồ!”
Nói xong còn ấn nó một cái.
“Mới sáng sớm, là bé ngoan thì đi ngủ đi!”