Đương ngày nghỉ nên vườn bách thú rất đông người, ngài Hách vội nắm tay hai bạn nhỏ, chỉ sợ lạc mất đứa nào.
Đặc biệt là lúc ngắm hươu cao cổ, cầu quan sát đầy ắp người, ngài Hách cùng hai đứa nhỏ gần như trôi dạt trong biển người, kẻ chen người chúc tiến về phía trước.
Hách Tuấn Lãng đứng sát bên lan can còn tạm ổn, Trần Gia Huân thì bị ép tới mơ màng luôn rồi. Bé đã nhỏ xíu thì chớ, đứng trong đám người, đưa mắt đi đâu cũng chỉ có chân và chân, không nhìn được một xíu gì cả.
Ngài Hách thấy vậy, ôm hai đứa bế lên vai.
Trần Gia Huân hưng phấn đến điên luôn, cảm giác như mình vừa được cứu rỗi, không những nhìn thấy hươu cao cổ mà còn được hít thở bầu không khí trong lành mát mẻ, không cần đứng ngắm chân nữa…
Đi dạo vườn thú một lúc, Hách Tuấn Lãng mất kiên nhẫn muốn đi về.
Ngài Hách không hiểu: “Là con đòi đến vườn thú mà?”
Hách Tuấn Lãng quẹt mỏ trả lời: “Hổ, sư tử, hươu cao cổ đều xem hết rồi, chán lắm.”
Trần Gia Huấn cầm chong chóng tre được nhân viên vườn thú đưa cho, vừa chạy vừa vung vẩy tay, chong chóng nhiều màu rực rỡ chuyển màu liên tục, chuyển một hồi tới trước mặt Hách Tuấn Lãng.
Trần Gia Huân hào hứng nói: “Tuấn Lãng, chúng ta còn chưa đi thủy cung đâu, cùng đi xem đi!”
Hách Tuấn Lãng vươn tay đoạt chong chóng của bé, siết chặt trong tay, không chơi cũng không vứt, chỉ siết chạy như vậy.
“Không muốn.”
Ngài Hách cúi người kéo tay Hách Tuấn Lãng, bắt đầu dụ dỗ: “Đi nào, còn chưa được hai tiếng mà. Thủy cung chắc chắn rất vui, còn có rất nhiều cá nhỏ nữa.”
Trần Gia Huân vui sướng nhảy cẫng lên, bé hô to: “Đúng đúng! Có sứa, có hải cẩu, có cả cá hề nữa!”
Hách Tuấn Lãng bị kéo tay vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có xíu hứng thú nào.
Trần Gia Huân chạy tới ôm cổ nó, miệng nhỏ nói liên hồi: “Chúng ta đi xem cá heo đi!”
“Cậu đừng đứng gần tớ như thế…” Hách Tuấn Lãng quay đầu ra chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Bên trong có cá mập bự, cậu không sợ nó ăn cậu à?”
Trần Gia Huân hì hì cười: “Không đâu, không có cá mập bự!”
“Tớ nói có là có.”
“Có cũng không sợ. Cá mập bự ở biển lớn, trong thủy cung chỉ có cá mập nhỏ thôi.”
Hách Tuấn Lãng nhìn bé: “Cậu thực sự muốn đi à?”
Trần Gia Huân buông nó ra, nhanh chóng trả lời: “Ừm!”
Hách Tuấn Lãng quay lưng, mặt lạnh tanh nói: “Vậy thì đi.”
Trần Gia Huân đuổi theo nó, chẳng hiểu tại sao bạn mình không vui vẻ, vì vậy cậu chủ động nắm tay nhỏ của Hách Tuấn Lãng. Căn cứ kinh nghiệm ba đời nay, làm việc này có thể làm cậu ấy vui lên.
Lúc vừa vào thủy cung vẫn tạm ổn, đợi đến lúc vào đường hầm đáy biển, Hách Tuấn Lãng lập tức gục ngã.
Trần Gia Huân tuy vẫn kéo tay nó, nhưng bé luôn bị các sinh vật biển thu hút, đi một đoạn đường mới phát hiện Hách Tuấn Lãng là lạ.
Hách Tuấn Lãng cúi đầu đi đường, thân thể nhỏ bé khẽ run, bàn tay đầm đìa mồ hôi lạnh.
Trần Gia Huân lo lắng hỏi: “Tuấn Lãng, cậu sao vậy?”
Hách Tuấn Lãng còn lâu mới nói mình đang sợ, nói ra mất mặt chết mất. Nó ngậm chặt miệng, lắc đầu không nói.
Trần Gia Huân nắm chặt tay nó, nói: “Tuấn Lãng, có phải cậu không thích chỗ này không?”
Hách Tuấn Lãng vẫn chỉ lắc đầu.
Trần Gia Huân khom lưng nghiêng đầu, đối diện với hai mắt Hách Tuấn Lãng. Hách Tuấn Lãng lại trốn tránh, không chịu đối mặt với bé.
Ngài Hách đi tới, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Hách Tuấn Lãng: “Sao vậy?”
Hách Tuấn Lãng giương mắt nhìn ngài Hách, hai mắt tràn đầy sự bối rối.
Cách một lớp kính thủy tinh, cá nhỏ tụ thành bầy bơi lội tung tăng.
Ngài Hách ôm Hách Tuấn Lãng vào lòng, Hách Tuấn Lãng ghé vào tai hắn thì thầm: “Bác, con không dám nhìn.”
Ngài Hách nhẹ nhàng vuốt lưng nó nói: “Thảo nào con không muốn tới đây. Không sao, đừng sợ, chúng ta ra ngoài.”
Trần Gia Huân nắm tay áo ngài Hách cùng ra khỏi thủy cung, đây là lần đầu tiên bé thấy Hách Tuấn Lãng như vậy.
Hóa ra Hách Tuấn Lãng cũng biết sợ.
Ngay khi ra khỏi thủy cung, Hách Tuấn Lãng nhảy xuống đất, đứa nhỏ yếu đuối đáng thương trong nháy mắt biến mất, một lần nữa biến thành Hách Tuấn Lãng của ngày thường.
Ngài Hách đưa bọn trẻ đi mua sắm, lúc nhìn thấy một cửa hàng tốt trên đường liền kéo đám nhỏ vào lựa mũ.
Hách Tuấn Lãng cầm vài cái mũ màu xanh lam, đứng trước gương thử từng cái một.
Nhân viên phục vụ đưa cho Trần Gia Huân một cái mũ màu đen, Trần Gia Huân đội thử xinh vô cùng.
“Bạn nhỏ này da trắng, tóc lại còn xoăn tự nhiên, đội cái mũ này hợp lắm.”
Ngài Hách cũng khen: “Gia Huân đội đẹp lắm!”
Hách Tuấn Lãng nghe thế, ném cái mũ màu lam mình cầm trong tay qua một bên, không hề khách khí nói: “Mũ lam xấu chết đi được, con cũng muốn cái này!”
Nhân viên phục vụ đành đưa cho nó một cái mũ giống y hệt cái của Trần Gia Huân.
Hách Tuấn Lãng đội mũ vào, vênh váo đắc ý hỏi Trần Gia Huân: “Tớ đội đẹp không?”
Trần Gia Huân ngoan ngoãn trả lời: “Đẹp lắm, đẹp lắm!”
Hách Tuấn Lãng đắc ý: “Vậy con lấy cái này!”
Trần Gia Huân ngồi trên ghế salon, nhìn cái mũ màu lam Hách Tuấn Lãng vừa bỏ đó, tiện tay đội vào.
Ngài Hách lập tức nói: “Gia Huân đội cái này còn đẹp hơn! Hay là mua cái này đi.”
Hách Tuấn Lãng kinh nhạc, cau mày bỏ cái mũ trên đầu xuống, sau đó lại đội cái mũ màu lam vào.
“Con đổi ý rồi, con lấy cái này!”
Ngài Hách cạn lời: “Không phải ban nãy con bảo mũ lam không đẹp sao? Rốt cuộc con lấy cái nào?”
“Lấy cái này!”
Một lúc sau, Trần Gia Huân đội mũ nâu cũng đẹp, Hách Tuấn Lãng lập tức đòi mũ nâu.
Ngài Hách cười hỏi nó: “Có phải Gia Huân lấy cái nào là con muốn cái đó không?”
Hách Tuấn Lãng ấp úng phủ nhận: “Không… Không phải!”
“Hầy… Gia Huân đội mũ nào cũng đẹp.” Ngài Hách khen.
Trần Gia Huân đứng xa xa cảm nhận được ánh nhìn của Hách Tuấn Lãng, bé quay đầu lại, ngây ngô cười. Hách Tuấn Lãng lập tức né tránh tầm mắt của người ta, rồi lại lén lút liếc nhìn trở lại.
“Nói linh ta linh tinh! Cậu ấy… xấu muốn chết!”
Ngài Hách đưa thẻ cho nhân viên, nói: “Lấy mấy loại vừa chọn, mỗi loại hai cái, giống mẫu nhau.”
Nhân viên phục vụ vui vẻ cầm thẻ đi cà.