• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đó là một đêm sầu não của ngài Hách. Sáng hôm sau, lúc thầy Chu thân mật ôm hắn lại thấy cơ thể hắn cứng đờ, anh chỉ đành lúng túng buông tay.

Hắn chỉ cần nhớ đến phản ứng khắc nhau làm thầy Chu khó chịu là lại buồn phiền, không gồng nổi một chút vui vẻ nào.

Chu Mạt cũng hết cách, dần dà giữa hai người bỗng xuất hiện một bức tường vô hình.

Hai ngày nữa là thầy Chu dọn về nhà, hai người mỗi người một ý nghĩ riêng, không ai đề cập đến việc này nữa. Ngài Hách không nói gì, nhưng đêm đêm bị vây trong nỗi đau lòng mất mát, mãi tới ba giờ sáng cũng không thể chợp mắt.

Trời ạ, sinh hoạt trong mơ sẽ kết thúc trong lúng túng như vậy sao?

Hắn thiếp đi trong cơn mê mang, chất lượng giấc ngủ quá tệ khiến hắn mơ một giấc mơ không đâu. Mệt mỏi ngủ, lại mệt mỏi tỉnh giấc, hắn với lấy điện thoại ở đầu giường, sắp mười một giờ sáng rồi.

Đánh răng rửa mặt xong hắn mới ra khỏi phòng, nhưng trong phòng chẳng còn ai, bàn ăn trơ trọi một phần bữa sáng, nhưng đã chẳng còn ấm nóng nữa.

Ánh sáng trong mắt hắn vụt tắt, nét mặt xám xịt như một chú cún con bị chủ nhân bỏ rơi.

Chu tiên sinh đi rồi sao? Không nói không rằng, cứ thế đi rồi.

Ngài Hách bỏ bữa sáng vào lò vi sóng, giữa trưa lại ăn qua loa vài miếng rồi vào phòng sách xử lý công việc. Xế chiều có người gọi điện tới.

Lương Chính ở đầu dây bên kia thở dài thườn thượt: “Ôi bạn đẹp trai này, làm phiền cậu rồi, đêm nay tôi qua nhà cậu quá giang được không?”

Ngài Hách thấy khó hiểu, hắn chuyển điện thoại từ bên tai về trước mặt, nhìn rõ người gọi tới là Lương Chính mới trả lời: “Ý cậu là sao? Cậu không có chỗ ở à?”

“Chuyện dài dòng lắm, tôi cũng không định làm cậu mất thời gian. Tôi qua giờ nhé, ở khách sạn thì bị chú ý lắm, có fan hay paparazi tới thì tôi xong đời. Lão Tôn thì kết hôn con cái đủ đầy rồi, tôi không dám mặt dày đi tìm người ta.”

Ngài Hách suy nghĩ một lát, thầy Chu đã đi từ sáng, phòng cho khách cũng chẳng còn ai…

“Được, mấy giờ cậu tới?”

“Tầm bảy giờ.”

Tắt máy xong, ngài Hách buông tiếng thở dài, đứng dậy dọn dẹp phòng cho khách.

Trong phòng khách vẫn còn lưu lại mùi hương của thầy Chu. Cả căn phòng sạch sẽ không vương một hạt bụi, đến cả ga trải giường cũng thơm mùi nước giặt.

Có lẽ không cần dọn dẹp nữa.

Ngài Hách vào nhà vệ sinh, bấy giờ mới phát hiện trên kệ vẫn bày hai bộ đồ rửa mặt. Hắn ngạc nhiên cầm lên nhìn, chẳng lẽ lúc đi thầy Chu quên không cầm theo à?

Sững người mất một lúc hắn mới đặt đồ về kệ, nhanh chóng chạy về phòng sách, cầm điện thoại bấm số thầy Chu.

Chuông đổ mấy lần nhưng không ai bắt máy.

Ngài Hách một bụng khó hiểu.

Để đón tiếp Lương Chính, hắn quyết định lết ra ngoài mua ít nguyên liệu về nấu dăm ba món.

Làm cơm xong, ngài Hách lại gọi cho thầy Chu. Cả ngày hôm nay anh không để lại lời nhắn gì, hắn thấy lo lo.

Cuối cùng cũng nối máy thành công.

“Alo, Anh Tuấn?”

Ngài Hách nghe ra âm thanh mệt mỏi của đối phương, lo lắng nói: “Cả ngày hôm nay cậu đi đâu vậy?”

“Tôi… Tôi vẫn ở nhà bên này thôi. Xin lỗi, hôm nay bù đầu quá, không để ý tới điện thoại.”

Trong lòng ngài Hách nhiều thêm chút mất mát, hóa ra người đi thật.

“Ăn cơm tối chưa?”

“Ừ, tôi vừa ăn xong.”

Ngài Hách vừa dứt lời, bên phía thầy Chu hình như có tiếng người, lại nhiều hơn một giọng nói.

“Anh Tuấn, tôi có chút việc phải làm, tôi tắt nhé.”

“Ừm.”

Ngài Hách chán nản đặt điện thoại xuống, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Người đứng ở cửa là Lương Chính đang thở hổn hển. Thời tiết đã ấm dần lên mà hắn ta vẫn mặc áo nhung đen dày, đội mũ cùng màu và đeo khẩu trang.

Ngài Hách không dám nói ra, nếu không phải quen biết đối phương nhiều năm nên nhận ra, thiếu chút nữa hắn tưởng người đến là phường trộm cướp.

Lương Chính vừa vào nhà đã cởi cả thân trang bị nặng ký xuống, hắn co ro nằm trên ghế salon, than thở: “Hôm nay mệt chết mất. Cậu không biết đâu, lúc tôi đang bắt taxi ven đường bị fan nhận ra, cũng chỉ là mấy cô gái nhỏ thôi mà loạn cả lên, tôi ký tên xong còn chẳng dám lên xe, chạy thẳng một lèo không dám quay đầu, tí thì chạy tới chỗ khỉ ho cò gáy rồi.”

Ngài Hách uống một ngụm nước nóng, cười bảo: “Sao lại khốn đốn đến thế chứ. Cậu là ngôi sao lớn đấy, sao đến nơi ở cũng không có thế này?”

Lương Chính nhắm mắt, day day hai huyệt thái dương, “Không phải là không có, mà là không dám về. Kim chủ của tôi đang nổi điên đây, người đại diện của tôi sợ hắn ta lắm.”

Ngài Hách nhíu mày: “Lợi hại như thế?”

“Đợt Tết nguyên tiêu này tôi ở lại đoàn phim, không báo cho hắn ta. Sau đó hắn ta nổi điên lên ở nhà, thiếu điều đi đánh người.”

“Hử? Hai người sống chung?”

“Ừ, hồi trước bọn tôi sống ở thành phố C vẫn ổn lắm. Rồi chẳng hiểu sao hắn lại dở chứng, hai bọn tôi chiến tranh lạnh mất mấy tháng. Tôi còn tưởng mối quan hệ với hắn đã chấm dứt rồi, còn định trở về phát triển lại, ai mà ngờ được hắn ta cũng đuổi tới, còn khăng khăng đòi sống với tôi.”

“Hắn ta có tình cảm với cậu?” Ngài Hách tưởng tượng một ông chú đầu hói bụng phệ tỏ tình với Lương Chính, trên trán đột nhiên chảy một đống mồ hôi lạnh.

Lương Chính nhìn gương mặt điển trai của hắn méo mó, không hiểu hắn đang nghĩ cái gì kỳ quặc trong đầu, lại uể oải nói: “Không biết nữa. Lần bỏ đi đó tôi với hắn cãi nhau to lắm, cũng là lần đầu tiên tôi hành động theo cảm xúc thật, vả lại tôi cũng muốn biết hắn ta sẽ nổi khùng đến bao giờ.”

Trong mắt ngài Hách ánh lên sự khinh bỉ: “Lại miệng một đằng lòng một nẻo chứ gì? Hai người các cậu dựa vào danh nghĩa bao nuôi để yêu đương chứ gì?”

Lương Chính cười cười phất tay: “Có rượu không? Uống rượu đi!”

Ngài Hách nhìn đối phương quen cửa quen nẻo chạy tới quầy bày rượu lôi rượu ra, bất đắc dĩ bật cười. Năng lực tình trường của Lương Chính quá cao thâm, chẳng biết tên ngốc nào rơi vào bẫy rập của hắn nữa.

“Nghe lão Tôn nói cậu ở bên ai rồi? Sao không thấy thông báo?”

Ngài Hách liếm môi, vấn đề này chọc tới chỗ đau của hắn: “Khiêm tốn mà.”

Lương Chính nhận ra hắn có khúc mắc trong lòng, hỏi: “Sao vậy?”

Ngài Hách thở dài, giản lược đáp: “Cùng tính nên khắc nhau, không tiến xa hơn được. Vấn đề ở đó đấy.”

Lương Chính sửng sốt, lại nhìn hắn bày ra khuôn mặt tủi thân, lấy làm lạ kéo tay hắn an ủi: “Đừng gấp, từ từ mà tiến.”

Hách Tuấn Anh cũng không khó chịu tới thế.

Bấy giờ tiếng mở chốt cửa vang lên.

Chu Mạt kéo vali vào nhà, vừa vào cửa đã thấy trên bàn ăn ngồi sừng sững hai người lớn. Trong phòng nồng nặc mùi rượu, Lương Chính còn đang nắm cằm ngài Hách.

Sắc mặt Chu Mạt nhanh chóng tối sầm.

Lương Chính thầm kêu không ổn, sao lại có người tới bắt gian thế này, hắn nhanh chóng thu tay về, tiện thể nhếch mông ra xa.

Ngài Hách vẫn đứng hình, một là do thầy Chu đột nhiên quay lại, hắn còn tưởng thầy Chu về nhà cũ ở luôn, hai là hắn chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt đó của anh, nó khác xa với khuôn mặt dịu dàng trong quá khứ, cả khuôn mặt trở nên cứng rắn lạnh lùng.

Xung quanh Chu Mạt tản ra tin tức tố đe dọa, làm hai Alpha còn lại trong phòng cũng rùng cả mình.

Lương Chính hồi hồn đầu tiên, vội vàng lên tiếng: “À, anh Chu phải không? Làm phiền rồi, hôm nay nhà tôi xảy ra chút chuyện, qua chỗ Anh Tuấn tá túc một đêm, đừng hiểu lầm.”

Ngài Hách cũng lắp ba lắp bắp thanh minh: “Ặc, không biết hôm nay cậu vẫn quay lại, ặc không phải… Chúng tôi vừa ăn tối xong, chỉ uống ít rượu, chưa làm gì cả.”

Má nó, sao lại giống giấu đầu hở đuôi vậy.

Á, không phải, vốn đã không có gì rồi, giấu làm gì chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK