• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên là không chôn nổi.

Đời này cũng đừng hòng chôn được.

Ngài Hách cũng chỉ tự lừa dối bản thân để an ủi tâm hồn thôi.

Hắn tìm cho mình một cái cớ để chủ động tiếp cận thầy Chu, đồng thời có thể toàn thân trở ra.

Vì vậy một thời gian sau đó, ngài Hách mời thầy Chu ra ngoài ăn uống rất thường xuyên.

Ngay cả nhắn tin trên Wechat cũng rất nhiệt tình, sáng một câu ‘chào buổi sáng’, trưa một câu ‘trưa tốt lành’, tối một câu ‘chúc ngủ ngon’.

Ngài Hách không ý thức được bản thân đang nhiệt tình quá đáng.

Lão Tôn cũng phát hiện ra điều này, hắn âm thầm nói với ngài Hách mấy câu kỳ quái: “Thằng nhóc nhà ông chẳng có tiền đồ gì cả, tâm hồn nhỏ bé đều bị câu đi cả rồi.”

Ngài Hách rất thản nhiên trả lời: “Tôi và Chu Mạt có chung sở thích nên mới trò chuyện nhiều như thế, tụi này chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi.”

Lão Tôn lườm hắn một cái, cũng không rảnh quản hắn, “Chính ông kiềm chế chút đi.”



Hách Tuấn Tú và Hàn Ân Tuấn lại ra ngoài du lịch, Hách Tuấn Lãng lại ở nhờ nhà ngài Hách.

Hách Tuấn Lãng nằm ườn trên giường ngài Hách, hững hờ nhìn ngài Hách chỉnh trang tóc tai.

Hách Tuấn Lãng nói thẳng tuột: “Bác, bác đi hẹn hò à?”

Má, thằng ranh này, nói linh tinh mà đúng vậy.

Ngài Hách cười cười: “Không phải, bác ra ngoài dạo xe với thầy mày.”

Hách Tuấn Lãng nghe xong, thật đúng đắn khi lựa chọn ở nhà xem hoạt hình trên máy tính bảng.



Hôm đó, ngài Hách với thầy Chu, mỗi người một cái xe đạp, đi dạo hết nửa vòng thành phố.

Gió nhẹ đầu hạ có chút nóng, lúc ngài Hách đạp xe qua trường trung học, đúng lúc đám trẻ mới tan lớp, một đám học sinh áo trắng quần đen ào ra bịt kín cổng trường.

Có lẽ do bầu không khí xung quanh, ngài Hách nhìn bóng lưng thầy Chu đang đạp xe trước mặt, đột nhiên có cảm giác trở về tuổi thanh xuân.

Lúc đó mình vẫn còn là học sinh, mỗi ngày đau khổ phiền não về điểm số, đằng trước mình là người anh em tốt đang đạp xe, cũng chính là người mà mình thầm mến. Hai người tăng nhanh tốc độ, đã hứa với nhau đến nhà người kia học nhóm.

Cảnh tượng này làm hắn sững sờ trong đôi chút, thân ảnh của thầy Chu trùng khớp với hình ảnh một người trong trí nhớ.

Càng làm tăng thêm sự say đắm của hắn với người trước mặt.

Bầu trời nhuộm sắc, mãi đến tận khi mặt trời lặn xuống hẳn, ngài Hách mới nhớ ra trong nhà còn một thằng quỷ gào khóc đòi ăn, hắn nhanh chóng bảo thầy Chu đạp về.

Lúc đi qua một quán bar nhỏ, ngài Hách vô tình nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế dài công cộng.

Ngài Hách theo bản năng dừng xe, quay đầu lại nhìn, là trợ lý Vương thật.

Hay quá nhỉ, khó lắm công ty mới cho nghỉ một ngày, vậy mà lại đi lêu lổng. Ngài Hách xuống xe, dắt xe đạp tới trước mặt trợ lý Vương.

Không nghĩ tới, trợ lý Vương không chỉ mất ý thức, mặt mũi còn rất tiều tụy.

Thầy Chu thấy ngài Hách dừng xe cũng dừng theo.

Ngài Hách cảm thấy trợ lý Vương có chút không ổn, bảo thầy Chu: “Thầy Chu, cậu đi trước đi, đây là cấp dưới của tôi, hình như cậu ấy không ổn lắm.”

Thầy Chu lo lắng hỏi, “Cần tôi giúp không?”

“Không cần, không cần, muộn lắm rồi, cậu đi trước đi.”

“Được.”

Nhìn thầy Chu đạp xe rời đi xong, ngài Hách mới lại gần trợ lý Vương, vỗ mấy cái lên mặt anh.

“Này, tỉnh tỉnh.”

Mặt trợ lý Vương vô cùng nóng, một thân nồng mùi rượu, lông mày anh nhíu chặt, như thể có gì phiền phức đang đè nén anh ta.

Ngài Hách đỡ anh đứng dậy, đoạn nghĩ nên đưa người đi bệnh viện trước hay là đưa về nhà.

Hầu kết trợ lý Vương khẽ động, vội dùng sức thoát khỏi bàn tay của ngài Hách, đỡ góc tường bắt đầu nôn ọe.

Sắc mặt ngài Hách tối đen, sợ là sau này hắn sẽ có bóng ma tâm lý với mấy người say rượu mất.

Đợi đến lúc trợ lý Vương nôn ọe xong, qua loa lau miệng, cả người bước đi như mất hồn, ngài Hách vội vàng đỡ anh đứng vững.

Trợ lý Vương sống dở chết dở thế này, ngặt nỗi hôm nay ngài Hách đi xe đạp, phòng chừng khó có thể chở được một người dặt dẹo như thế này về nhà. Ngài Hách lần mò trong túi áo của trợ lý Vương, lấy ra một cái điện thoại.

Điện thoại của trợ lý Vương không có mật khẩu, ngài Hách nhìn ra màn hình điện thoại của trợ lý là hình bạn gái. Hắn vuốt mở màn hình chờ, ảnh nền màn hình chính cũng là hình chụp chung với bạn gái.

Ngài Hách đột nhiên nhớ tới trong cuộc họp hàng năm lần đó, trợ lý Vương đau lòng khôn xiết nói bản thân đã chia tay với bạn gái.

Có thể thấy được trợ lý Vương còn yêu bạn gái cũ lắm.

Trợ lý Vương là người thật thà, mặt mũi cũng không xấu, không biết bạn gái anh thế nào, bỗng dưng lựa chọn bắt cá nhiều tay.

Ngài Hách phát hiện có 14 cuộc gọi nhỡ trong hộp thoại, hắn nhanh chóng gọi lại cho số máy kia.

Đối phương bắt máy rất nhanh nhưng không nói một lời, ngài Hách cũng đang nghĩ xem nên nói thế nào, hai bên đồng thời yên lặng vài giây.

“Vương Hạo Vĩnh?” Là một giọng nam vô cùng từ tính.

“Ừm, xin chào, tôi là…”

“Anh là ai? Vương Hạo Vĩnh đâu, đưa máy cho anh ấy!” Tâm tình người đàn ông có chút kích động, hơn nữa trong giọng nói còn nhuốm mùi nguy hiểm.

Ngài Hách chậm rãi giải thích: “Tôi là cấp trên của cậu ta, cậu ta say rồi, hiện giờ đang bất tỉnh.”

“Anh ấy ở đâu?”

Ngái Hách nhìn địa chỉ cụ thể rồi nói cho đối phương.

“Tôi tới đón anh ấy.” Vừa nói xong đã vội vàng cúp máy.

Ngài Hách thở dài, đỡ trợ lý Vương nằm lại trên ghế công cộng, chờ người đàn ông trong điện thoại.

Trợ lý Vương đột nhiên tỉnh lại, tự dưng nắm chặt cổ áo của ngài Hách, nằm nhoài lên người hắn.

“Alpha mấy người nghĩ cái chó má gì vậy?”

Trợ lý Vương cách ngài Hách rất gần, lúc nói chuyện cũng tỏa ra mùi rượu nồng nặc, phun toàn bộ lên mặt ngài Hách, có trời mới biết cậu ta đã uống bao nhiêu rượu rồi.

“Thế giới này nhiều Omega đến thế, mắt mấy người mù hết à!” Anh đột ngột quát to.

Ngài Hách sửng sốt, chột dạ nghĩ, cậu ta uống say thật hả? Chắc không nói mình đâu ha?

“Đùa giỡn tình cảm người khác vui lắm à? Dễ dàng thay đổi lối sống của người khác thì ngầu lắm à!?”

Ngài Hách lau mồ hôi lạnh trên trán, lên tiếng: “Tiểu Vương à…”

Bỗng dưng trợ lý Vương bật khóc, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống.

“Beta không phải người à!”

Nói xong, trợ lý Vương khóc không ra hơi, một câu đầy đủ cũng chẳng nói nổi, tựa đầu vào bả vai ngài Hách, nức nở vô cùng đáng thương.

Ngài Hách cũng đau lòng thay anh. Dù sao trợ lý Vương đã đi theo mình nhiều năm như thế, là một người nhẫn nhục chịu thương chịu khó, chưa bao giờ nhìn thấy anh yếu ớt đau khổ giống vậy bao giờ.

Khu vực này không gần trung tâm thành phố, cũng khá vắng vẻ, người đi đường cũng không nhiều. Lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Ngài Hách đánh giá người vừa tới, là một người còn rất trẻ, nhìn qua còn tưởng là sinh viên đại học, rất cao, mặt mũi đẹp đẽ như người nổi tiếng, ngặt nỗi sắc mặt không dễ nhìn lắm.

Người thanh niên kia đi tới trước mặt ngài Hách, ngữ khí không vui nói: “Giao anh ấy cho tôi.”

Ngài Hách nghe mà khó chịu, hắn cảm thấy trong giọng nói của người trước mặt có địch ý, hắn cũng không làm gì trợ lý Vương, người này tức giận cái gì chứ?

Ngài Hách nhẹ nhàng di chuyển đầu trợ lý Vương, lúc này mới biết cậu ấy đã mê man.

Khuôn mặt của người đối diện phủ một tầng sương, hắn mạnh bạo kéo trợ lý Vương lại, để người nằm trên lưng rồi rời đi.

Ngài Hách âm thầm nghĩ trong lòng, có lẽ chuyện trong lòng của trợ lý Vương có liên quan tới người đàn ông này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK