“Các vị phụ huynh có thể rời chỗ ngồi để đón con em của mình…”
Đám nhỏ tản ra khắp nơi, Hách Tuấn Lãng chạy tới bên cạnh Trần Gia Huân, nắm lấy tay nhỏ của bé, hưng phấn nói: “Cậu đã đồng ý tới nhà tớ hôm nay rồi.”
“Ừ, hôm nay không ai đón tớ, tớ sẽ không đổi ý.” Trần Gia Huân vô cùng lạc lõng.
Hách Tuấn Lãng nhìn đầu nhỏ của Trần Gia Huân đang ỉu xìu, nói: “Vậy không được, ở đây quá đông người, nhỡ đâu cậu lạc thì sao.” Nói xong bàn tay đang nắm người bên cạnh càng ra sức.
Tay Trần Gia Huân bị nắm phát đau, nhưng bé không tránh né, mặc cậu ấy mạnh mẽ nắm tay mình.
Lúc Trần Gia Huân nhìn thấy ngài Hách, bé ngạc nhiên vô cùng.
Ơ, đây không phải là cái chú muốn được ôm ôm kia à!
Ngài Hách cúi người xuống, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Trần Gia Huân, nói: “Ha, nhóc con, lại gặp rồi.”
Hách Tuấn Lãng dùng sức đẩy mặt ngài Hách ra, ánh mắt phóng tới còn vô cùng nguy hiểm.
“Bác làm gì đấy?”
Ngài Hách nhéo nhéo sau gáy Hách Tuấn Lãng, nghiến răng nghiến lợi nói: “À há, thằng nhóc thúi, cũng không phải của con, còn không cho người khác sờ hả?”
Hách Tuấn Lãng vô cùng tự tin gào to: “Vốn là của con!”
…
Về đến nhà, ngài Hách lười nấu cơm, trực tiếp gọi thức ăn ngoài.
Hai đứa nhỏ vừa về đến nhà thì điên cuồng đuổi bắt nhau, la hét om sòm. Ngài Hách vừa mở cửa cho cậu trai giao hàng, phòng trong truyền tới một tràng rít gào, nghe mà rợn hết cả da gà.
Ngài Hách lúng túng cười: “Trẻ con nô ấy mà.”
Cậu trai giao thức ăn cười haha, trước khi đi còn nói một câu “Quốc tế Thiếu nhi vui vẻ”.
Ngài Hách: Hả???