Ban đầu lúc lấy túi ngủ ra, ngài Hách đã định để lại cho thầy Chu rồi.
Kết quả, nét nghi ngờ trên mặt anh lại càng trở nên ngay thẳng.
Tại sao không ngủ cùng?
Có vấn đề gì à?
Tình cảnh này làm ngài Hách càng ngượng ngùng, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi à…
Ngài Hách vẫn nhớ cái chân bị thương kia của anh, hắn sợ lúc mình ngủ sẽ bất cẩn va phải, vì vậy mới quay lưng lại, dùng hết sức bình sinh dán cơ thể mình vào mép của túi ngủ.
Nhưng trong không gian nhỏ hẹp như vậy, dù bạn có dịch đi đâu, chỉ cần hơi cử động nhẹ một chút sẽ chạm vào tay của đối phương. Phần da thịt chạm vào nhau từ từ vã mồ hôi, cảm giác ngày càng dính nhớp.
Ngài Hách nhắm mắt lại, không bình tĩnh nổi, hắn chưa bao giờ nghĩ đến một ngày mình sẽ ngủ cùng một chỗ với thầy Chu.
Rất gần, rất gần.
Sau đó không làm gì cả.
Ngài Hách là người trưởng thành, đã vậy còn là một người trưởng thành đã độc thân cực kỳ lâu.
Có một con mèo trong tâm can hắn, đuôi của nó lắc tới lắc lui, móng vuốt nhỏ cứ cào cấu lung tung.
Ngứa.
Thế nhưng lý trí đã hóa thành thiên sứ, ôm con mèo nhỏ phá rối kia đi, sau đó nói với ngài Hách: Bình tĩnh kiên định, chúng ta có thể chiến thắng!