Hắn cũng không muốn làm những thứ này để những người chỉ sợ thiên hạ không loạn trêu ghẹo.
Lông mày nhẹ chau lại, Tô Nhược Mộng như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Nhị hộ pháp một cái, lại nhìn chúng hộ pháp dưới đáy mắt hàm chứa ý cười, hắng giọng một cái nói: "Về sau, nếu bọn họ lại khi dễ ngươi thì nói cho ta biết, ta thay ngươi làm chủ."
Đôi mắt của Nhị hộ pháp hiện lên đầy vẻ khổ sở, bộ dạng ấy lọt vào mắt Tô Nhược Mộng hiển nhiên có chút đáng thương. Nàng không khỏi nghĩ tới Nhị hộ pháp có nỗi niềm khó nói, còn bị chúng hộ pháp‘ khi dễ ’, lòng không khỏi đối với Nhị hộ pháp nhiều hơn mấy phần thương tiếc.
Cùng là ‘ nữ nhân ’ với nhau, có thể nhìn đồng bạn bị bắt nạt mà bỏ mặc sao?
"Đi thôi!" Tấm lòng yêu thương con người của Tô Nhược Mộng lan tràn, tiến lên vài bước, thân thiết lôi kéo tay của Nhị hộ pháp, dắt hắn đi tới phòng bếp. Vừa đi, vừa quay lại nói với chúng hộ pháp phía sau đang hóa đá hết, "Dê nướng nguyên con sẽđưa cho các ngươi, những thứ khác ta cùng Nhị hộ pháp tới lấy."
". . . . . ." Không tiếng động, chúng hộ pháp đã quên trả lời, ánh mắt nhìn chòng chọc vào bàn tay Tô Nhược Mộng đang nắm chặt tay Nhị hộ pháp.
Đây là tình huống gì? Tại sao phu nhân có thể quan tâm lão Nhị như vậy? Hơn nữa, hai người vẫn thường thân mật như thế sao? Cái này nếu để Giáo chủ biết, tính mạng lão Nhị khó có thể giữ. Cùng Giáo chủ tranh giành nữ nhân, chỉ sợ cả thiên hạ cũng không có mấy người.
Bọn họ nghĩ tới điều này không nhịn được mà hai chân khẽ run, chúng hộ pháp đồng loạtnhìn về phía Đại Hộ Pháp, ân cần hỏi han: "Đại ca, chuyện này ngươi thấy thế nào?"
Tứ hộ pháp: "Đại ca, tuy chúng ta là huynh đệ kết nghĩa, cũng không thể trơ mắt nhìn nhị ca phạm sai lầm như vậy?"
"Đúng vậy, mặc dù chúng ta mỗi ngày đều giả ngây giả dại, nhưng mà, đây cũng là bởi vì Giáo chủ yêu cầu chúng ta phải có hai thân phận , muốn mọi người có hai cuộc sống vui vẻ , vì mục tiêu cuối cùng là tức chết các danh môn chính phái. Nhưng chúng ta cũng không thể nhìn lão Nhị giả vờ ngớ ngẩn, giáo chủ phu nhân cũnggiống như là mẹ ruột của chúng ta, chỉ có thể ngưỡng mộ, không thể mơ tưởng ." Thất hộ pháp lo lắng trùng trùng nhìn Đại hộ pháp.
Bọn họ cũng không phải sống hai mặt như vậy, cũng chỉ là giáo chủ không thấy vừa mắt bọn danh môn chính phái suốt ngày bày ra dáng vẻ thanh cao. Để cho bọn họ lấy hai phương pháp ở trên giang hồ đi lại, chỉ là vì để những người đó biết, người của Ma giáo bọn họ không giống với những người khác, trong mắt bọn họ không có thứ hai ,chỉ có thứ nhất.
Những năm này, bọn họ cũng cảm thấy loại phương thức này quả thật rất vừa lòng, rất yêu thích. Không cần đi quan tâm ý nghĩ của người khác, chỉ quan tâm bản thân mình có vui hay không.
Lâu ngày, bọn họ cũng đã quen với phương thức như thế, từ từ quên mất phương thức sống theo nề nếp cũ.
Tam, Ngũ, Lục, Bát hộ pháp cùng liếc nhau một cái, nối tiếp lời của Thát hộ pháp, cùng nhau nói: "Đại ca, chuyện này chúng ta không thể bỏ mặc."
Đại Hộ Pháp hướng bọn họ khoát tay áo, nói: "Chúng ta đi đến chỗ lão giáo chủ một chuyến, phu nhân nói đã mang con hổ đi đổi lấy mấy túi gạo này rồi, cho nên, chúng ta phải đi bù lại tổn thất trước." Nói xong, vận khinh công nhảy lên, dẫn đầu bay về phía nhà lão giáo chủ.
"Đại ca, ngươi. . . Chờ chúng ta một chút!" Chúng hộ pháp sững sờ , không hiểu đối mặt với chuyện của lão Nhị đại ca tại sao lại không có chút gấp gáp nào? Trái lại tâm tâm niệm niệm bất mãn của phu nhân, chẳng lẽ lúc này không phải tính mạng lão Nhị quan trọng hơn sao?
Bọn họ thật lòng không hiểu nổi đại ca của mình rồi, chỉ là, bọn họ cũng không còn biện pháp, cùng lắm thì chuyện xảy ra rồi, bọn họ cùng nhau đi cầu cạnh Giáo chủ.
Trong phòng bếp, Nhị hộ pháp đối mặt với sự chăm sóc đặc biệt của Tô Nhược Mộngcó chút lo sợ, nhưng nếu như không phải mất hồn, hắn sẽ không để cho Giáo chủ phu nhân lôi kéo tay của hắn cùng nhau vào phòng bếp. Hắn cũng không dám đi giứt râu của giáo chủ, cái này so với giựt râu hổ còn khó hơn..
Hắn nhìn củi trong bếp đang lạch tạch cháy, lại lặng lẽ quan sát Tô Nhược Mộng đang cắt những sợi khoai tây rất nhanh, từ mặt bên nhìn sang, gò má của nàng rất đẹp, dưới ánh sáng hoàng hôn , trên mặt của nàng bao trùm một vầng sáng nhàn nhạt,ôn nhu ấm áp.
Xinh đẹp? Cái gì? Nhị hộ pháp có chút chật vậtrút về ánh mắt của mình, nhặt một khúc củi ném vào sâu trong bếp ý muốn che giấu ý niệm xấu xa vừa nảy lên trong đầu mình, dung mạo phu nhân rất xinh đẹp, điều này mọi người đều có thể nhìn ra.
Sai ở chỗ, hắn không nên quan sát nàng như vậy, nàng là phu nhân của Giáo chủ, nếu như Giáo chủ là trời của bọn hắn thì phu nhân cũng vậy , bọn họ không thể có những ý nghĩ khác .
"Nhất định là mới vừa rồi phu nhân không nói lời nào đã dắt tay của mình, sau đó mình chính là suy nghĩ lung tung. Đúng! Nhất định là như vậy. Chỉ là, phu nhân dắt tay của mình như vậy, không phải là đối với vẻ anh tuấn tiêu sáimình có suy ngĩ khác chứ? Không thể nào?" Nhị hộ pháp cầm củi ném vào trong bếp, vừa khổ não lầm bầm lầu bầu, sau đó, giật mình kêu lên.
"Cái gì không thể nào? Một mình ngươi đang lầm bầm lầu bầu nói những cái gì vậy?" Tô Nhược Mộng đứng cạnh bếp, một bên tò mò hỏi, một bên mở vung nồi ra, thuần thục tách gạo cùng nước cơm ra sau đó lại thêm vào một lượng nước vừa đủ, một lần nữa thả gạo đã đun sôi vào trong nồi.
Nàng đậy vung nồi lại, đôi tay lau vào tạp dề, đi đến bên cạnh Nhị hộ pháp, ngó đến bếp củi đang cháy hừng hực, rút ra mấy cây củi mới vừa đốt từ bên trong ra, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Nhị hộ pháp, khẽ cười nói: "Nước cơm vừa chắt ra để ở phía sau, lửa trong bếp nên giảm đi rồi. Nếu như lửa quá lớn, cơm rất dễ bị khê."
"A, ta biết rồi." Nhị hộ pháp sững sờ gật đầu lên tiếng, thân thể có ý thứclui sang một bên.
Hắn không thể dựa vào phu nhân quá gần, mới vừa rồi phu nhân dắt hắn như vậy, không biết có phải phu nhân có ý nghĩ khác với hắn không? Nếu quả thật là như vậy, đoán chừng hắn cũng cách cái chết không xa.
"Ngươi vừa mới nói cái gì không thể nào?" Tô Nhược Mộng mỉm cười nhìn Nhị hộ pháp, hỏi.
Họ đều là ‘ nữ nhân ’, nên trò chuyện về chuyện của nữ nhân nhiều hơn, như vậy về sau Nhị hộ pháp cũng sẽ không bị những hộ pháp kia ‘ khi dễ ’ nữa. Họ còn có thể trở thành tỷ muội tốt, dù sao, nàng cũng không có mấy người bằng hữu, tỷ muộitốt thì càng khỏi phải nói.
Ai lại muốn kết giao bằng hữu với một người xấu xí lại có chứng tự bế? Cũng chỉ có Chu Đại Minh cho nàng là bằng hữu,nhưng mà khi con người ta càng ngày càng lớn lên, bọn họ cũng càng ngày càng ít tiếp xúc hơn.
"Ách? Không có gì?" Tròng mắt đen của Nhị hộ pháp xẹt qua tia kinh hoảng, đều do mình chẳng biết lúc nào lại đứng lầm bầm lầu bầu cổ quái, có được chết tử tế hay không còn chưa biết lại còn khiến phu nhân nghe được. Hắn không thể nói, cũng không thể để phu nhân biết suy nghĩ của mình.
Tô Nhược Mộng kỳ quái nhìn hắn, nhíu lông mày hỏi "Thật không có gì sao? Về sau ngươi có tâm sự gì hãy cùng ta nói, ta bảo đảm sẽ không nói với người khác, đây là bí mật giữa chúng ta."
Bí mật? Giữa bọn họ làm sao có thể có bí mật gì? Nhị hộ pháp trợn to hai mắt, chợt lắc đầu.
Hắn vẫn chưa muốn khi còn thanh niên trai tráng như thế này đã chết, cho nên không thể cùng phu nhân có bất kỳ bí mật nào. Xong đời rồi, xem ra phu nhân có ý tứ với hắn thật rồi, hắn nên làm thế nào? Hắn nên làm cái gì bây giờ?
"Giữa các ngươi có bí mật gì?" Lôi Ngạo Thiên vẻ mặt hàn băng từ cửa phòng bếp đi vào, nhìn hai người đang đứng ở trước bếp thân thể đang rất gần nhau,hàn khí quanh thân tăng thêm mấy phần.
Hắn mới vừa cùng nhạc mẫu đại nhân trò chuyện xong ,không ngờ vừa đi vào phòng bếp đã nhìn thấy cảnh này. Nhị hộ pháp của hắn cư nhiên cùng nương tử của hắn có bí mật? Chuyện này xảy ra lúc nào, trong con mắt của bọn họ còn có sự hiện hữu của hắn hay không?
Hai tay Lôi Ngạo Thiên buông xuống bên người nắm chặt lại, mím môi, vẻ mặt nguy hiểm nhìn về phía hai người,một người đang thất kinh, một người đang mù mịt bên cạnh..
Một màn mười năm trước lại hiện lên trong tâm trí hắn.