Nhìn thấy rừng phong quen thuộc, trong lòng Tô Nhược Mộng vô cùng hưng phấn, thời gian ngắn ngủn chưa tới nửa ngày, nàng cảm giác giống như đã qua nửa thế kỷ, nóng lòng muốn trở về. Nhưng mà, có vài người giống như không vui lòng, để cho nàng mãn nguyện.
Giống như trước mắt, hai người bọn họ bị vây quanh bởi những hắc y nhân mặt lạnh, còn là hắc y nhân bên ngoài, trang phục giống thống nhất như là binh lính Đông Lý, lại giống như không phải binh lính Đông Lý.
"Lôi Ngạo Thiên, ngày này năm sau sẽ chính là ngày giỗ của ngươi, ngươi muốn chúng ta động thủ? Hay là tự mình kết thúc?" Hắc y nhân cầm đầu lạnh lùng nhìn bọn họ, trên mặt lóe ra vẻ đắc ý nồng nặc, giống như hắn đã nhìn thấy Lôi Ngạo Thiên ở trước mặt hắn cầu xin tha thứ.
Hai mắt Lôi Ngạo Thiên híp lại, nhẹ liếc hắn một cái, cười khinh miệt nói: "Hắc Tứ, Hắc Hổ, các ngươi mang theo một đám cao thủ Hắc Các, cùng thiết vệ của Đông Lý Phong, cũng chừng một trăm người, thật là coi trọng gia gia ngươi nha."
"Ngươi... Chết mà còn ngạo mạn như thế, chẳng lẽ ngươi muốn lấy một địch trăm hay sao?" Hắc Tứ giận dữ nhìn chằm chằm hắn, nhìn lướt qua người của bọn họ, nhìn lại hai người bọn họ, cười cười nói: "Chỉ có một mình ngươi, ta lại còn có thể lo lắng. Nhưng mà, bên cạnh ngươi còn có một Tô Nhược Mộng hoàn toàn không biết võ công, ngươi mang theo nàng nghĩ muốn chiến thắng chúng ta sao, đó là chuyện không thể nào."
"Có thật không?" Lôi Ngạo Thiên nhìn hắn, nhẹ nhàng cười cười, hỏi ngược lại.
Tô Nhược Mộng ngẩng đầu lên, ngây thơ nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi "Chàng đừng để cho bọn họ gọi là gia gia."
"Tại sao?" Lôi Ngạo Thiên khó hiểu nhìn nàng.
"Ta không có già như vậy, ta không phải muốn một tôn nhi đã lớn tuổi hơn ta mà còn bất tài như vậy." Tô Nhược Mộng liếc nhìn bọn hắn, tiếp tục ghét bỏ: "Bộ dáng của bọn họ lớn lên quá khó coi, ta nào có phúc khí làm nãi nãi của bọn hắn?"
"Vậy hãy để cho bọn họ gọi ta là cha?" Lôi Ngạo Thiên buồn cười nhìn nàng, hỏi ý kiến nàng, chỉ là, còn chưa chờ được câu trả lời thuyết phục của nàng, chính hắn cũng không nhịn được mà ghét bỏ: "Vẫn là, diện mạo bọn họ, thật đúng là không cho chúng ta mặt mũi nào gặp phụ lão hương thân."
"Ừ, không sai!" Tô Nhược Mộng tán thưởng nhìn hắn, gật đầu một cái.
Trẻ con là dễ dạy!
Lấy gen bọn họ, sao có thể có nhi tử bình thường? Đó cũng là quá kinh khủng.
Tính khí Hắc Tứ không tốt vừa không có lòng nhẫn nại, nghe hai người bọn họ ghét bỏ bọn hắn, lửa giận trong lòng giống như núi lửa phun trào, rét lạnh quát: "Lôi Ngạo Thiên, ngươi chịu chết đi. Các huynh đệ, lên cho ta."
Sau khi hắn ra lệnh một tiếng, hắc y nhân nhanh chóng vọt lên, mà thiết vệ giống như lưới sắt vây bọn họ lại, lạnh lùng quan sát bọn họ đánh nhau, bất cứ lúc nào cũng có một nhóm đi lên thay.
"Nương tử, nàng sợ sao?" Trong lúc cấp bách, Lôi Ngạo Thiên nhìn về Tô Nhược Mộng trong ngực hỏi.
Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái, nói: "Ta không sợ. Bọn họ quá nhiều người, nếu không để ta đánh đàn, trước ta dùng tiếng đàn chế trụ bọn họ, còn dư để cho chàng tới."
Bọn họ có một hơn trăm người, nếu như Lôi Ngạo Thiên vừa bảo vệ nàng, vừa lại đánh nhau với địch. Thật là không dễ dàng thoát thân, hơn nữa, những người này lại tất cả đều là cao thủ cùng tinh binh, một địch trăm quả thật không dễ dàng gì.
Lôi Ngạo Thiên trầm mặc một hồi, hắn không muốn cho người biết chuyện của nàng, như vậy sẽ chỉ làm càng nhiều người có ý đồ với nàng. Nhưng bây giờ tình huống này xem ra, hắn mang theo nàng ngăn địch quả thật có chút khó khăn.
Hắn nhìn rừng phong trước mặt, liền nghĩ ra kế sách, nhẹ giọng nói: "Ta đưa nàng vào rừng phong, bọn họ không vào được, nàng ở bên trong gảy ra thôi. Quan hệ Phượng cầm với nàng tốt nhất không nên để người trên giang hồ biết."
"Được, chàng phải cẩn thận một chút." Tô Nhược Mộng theo hắn di chuyển, tán thành ý tứ của hắn, thấp giọng dặn dò.
"Ta biết."
Lôi Ngạo Thiên xuất toàn lực xoay tròn thân thể, đánh ra vài chưởng về bốn phía bọn họ, đẩy lui những người này ra ngoài mấy mét. Ngay sau đó hô một tiếng, Long Khiếu Kiếm ra chiêu, không trung chợt vang lên một hồi âm thanh rồng ngâm, gây chấn động màng nhĩ của mọi người.
Tất cả mọi người không kìm lòng được nhìn con rồng trắng trong không trung, trong lòng cực kỳ kinh hãi, thì ra đây chính là Long Khiếu Kiếm trong truyền thuyết, quả nhiên là Long Khiếu Kiếm ở trong tay Lôi Ngạo Thiên.
Lôi Ngạo Thiên thừa dịp bọn họ mất hồn, dụng chưởng phong đưa Tô Nhược Mộng vào trong rừng phong, đợi bọn hắn phục hồi tinh thần lại, Tô Nhược Mộng đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt bọn hắn.
"Các huynh đệ, lên!"
Hắc Hổ nghiêng đầu nhìn rừng phong, quyết định nhanh chóng phái mấy người vào rừng phong, mà hắn dẫn những người khác cùng nhau bao vây Lôi Ngạo Thiên, chuẩn bị dây dưa với hắn: "Các ngươi vào rừng phong bắt Tô Nhược Mộng ra, các ngươi cùng ta tiến lên."
"A..." Hai bên vừa mới đánh mấy hiệp, người Hắc Các cùng thiết vệ liền ‘ oa ’một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Bọn họ từng người chỉ cảm thấy màng nhĩ đau nhức, ngực đau đớn khó chịu, khí huyết nghịch lưu dâng trào, từ từ bắt đầu chống đỡ không nổi xoa ngực, lung lay muốn ngã theo kiếm, vạn phần hoảng sợ nhìn rừng phong.
Là người nào tiếng đánh cầm? Tại sao lại có lực sát thương mạnh như vậy?
Bọn hắn chưa từng nghe nói trên giang hồ có tiếng đàn này? Trong đầu bọn họ đều nổi lên hình dáng Tô Nhược Mộng, đều không dám tin lắc đầu, không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Tô Nhược Mộng chỉ là một thôn nữ bình thường, quá trình nàng trưởng thành cũng hết mức bình thường, căn bản cũng không thể đánh ra tiếng đàn như vậy.
Huống chi mới vừa trong tay nàng căn bản cũng không có cầm, cho nên, cái này nhất định là do người khác, nhất định là người Ma giáo nghe được âm thanh chạy tới.
Đúng, nhất định là như vậy.
Bọn họ ai cũng không muốn tin tưởng tiếng đàn này là do Tô Nhược Mộng gảy ra.
Trong lúc bọn hắn phân tâm, bọn họ bi ai phát hiện mình đã không thể động đậy.
Lôi Ngạo Thiên này đến cùng có phải là người hay không? Bọn họ nhiều người như vậy không đả thương được hắn, không bắt được hắn còn chưa tính. Nhưng hắn lại còn có gương mặt nhẹ nhõm, gương mặt vui vẻ, gương mặt cuồng ngạo. Nhìn khóe miệng hắn cười lạnh, nhẹ nhàng vỗ bụi trong tay, bọn họ thật muốn tìm miếng đậu hũ đập đầu.
Tài nghệ không bằng người!
Quả nhiên, nhiều người cũng không có khả năng, ngay như chính bọn họ bây giờ, thất bại thảm hại.
"Thuộc hạ tới chậm, thỉnh Giáo chủ thứ tội!" Chúng hộ pháp nghe âm thanh chạy tới, bọn họ buông lỏng nhìn đám người trước mặt đứng ở đó, giống như binh lính Đông Lý. Gió nhẹ thổi qua, thổi lên người hắn, thổi lên quần áo hắn, để cho cả người hắn càng thêm ngạo mạn và bất kham.
Tròng mắt Lôi Ngạo Thiên lướt qua mấy thiết vệ mới vừa bị các hộ pháp vứt trên đất, lại chậm rãi nhìn lướt qua những người không thể nhúc nhích kia, thản nhiên nói: "Những người này giao cho các ngươi xử lý, theo quy củ cũ làm. Để cho Hắc Hổ về nói lại cho Đông Lý Phong, về phần Hắc Tứ sao? Phu nhân ghét bỏ dáng dấp hắn quá khó nhìn."
Nói xong, hắn khinh thân nhảy lên, đảo mắt liền biến mất trước mắt của bọn họ.
Ngày hôm sau, chân núi Tử Long Lĩnh một mảnh xôn xao, không biết người nào truyền đến tin tức nói, ngày hôm qua người Hắc Các, còn có thiết vệ của Thành Vương tất cả đều thua trong tay Lôi Ngạo Thiên, không ai sống sót. Mà Tứ đường chủ Hắc Các—— Hắc Tứ thì bị treo cổ ở tảng đá lớn trên cửa trấn Tử Long, ngực của hắn treo một bản mộc bài, phía trên viết mấy chữa rồng bay phượng múa —— kẻ phạm ta, kết quả như vậy!
Không ít nhân sĩ giang hồ tại chỗ khiếp đảm với cường thế của Lôi Ngạo Thiên, cũng không thiếu người lựa chọn yên lặng theo dõi biến hóa, cũng không ít người bực tức kêu gào, giựt giây mọi người cùng nhau công kích Tử Long Lĩnh. Bọn họ hình như quên mất Hắc Các cũng là danh môn chính phái trong mắt bọn họ, luôn miệng nói cái gì vì dân trừ hại.
Người giang hồ Giáp: "Lôi Ngạo Thiên thật sự là không để Thành Vương trong mắt, thậm chí thiết vệ cũng dám hạ độc thủ."
—— Thành vương, mắc mớ gì đến ngươi. Cũng không phải là cha ngươi?
Người giang hồ Ất: "Ma Giáo vô pháp vô thiên như vậy, tại sao bọn ta lại có thể im hơi lặng tiếng?"
—— Ngươi lại không làm quan trong triều, pháp luật kỷ cương triều đình co bắt giam điểu (con ruồi bọ _ý chỉ tiếng chửi), chuyện.
Người giang hồ Bính: "Hơn một trăm cái mạng người, mắt Lôi Ngạo Thiên lại không nháy một cái, liền giết người, thật sự là làm người ta căm phẫn."
——Ngươi không có ở đây hiện trường, làm sao ngươi biết Lôi Ngạo Thiên không nháy mắt một cái? Loạn xả.
Người giang hồ Đinh: "Ma Giáo tàn bạo thành tính, chúng ta là người có mặt mũi trên giang hồ, tại sao có thể bỏ mặc? Theo ta thấy, ở thời khắc mấu chốt này, chúng ta phải đoàn kết lại, tìm người có uy danh đến dẫn dắt mọi người, cùng nhau tấn công Tử Long Lĩnh, giết người Ma giáo không chừa một mảnh giáp."
—— Có uy tín danh dự? Người nào mà không có? Không có đầu không mặt mũi vậy còn gọi người sao? Ăn nói ba hoa.
Ẩn trong đám người có một người thiếu niên, nghe những lời nói đầy căm phẫn từ trong miệng nhân sĩ danh môn chính phái, yên lặng trong lòng, nhất nhất phản bác.
Những người này thật giả dối, rõ ràng chính tư tưởng mình suy nghĩ không đứng đắn, lại lấy lý do vì chính nghĩa biện hộ.
Không trách được sư phụ cũng không nguyện rời sơn môn, thì ra là bởi vì nhìn thấy loại sắc mặt này nhiều sẽ buồn nôn. Thiếu niên quần áo thô lắc đầu một cái, xoay người trở về khách sạn, theo ý hắn Lôi Ngạo Thiên dám làm dám chịu còn làm hắn sinh lòng thưởng thức.
Chưởng quỹ mập ngồi ở trong đại sảnh, trong lòng không nhịn được suy đoán thân phận của bọn họ, một thiếu niên mặc quần áo thô, một lão phụ nhân, một cô nương, bọn họ hình như không cảm thấy hứng thú với náo nhiệt bên ngoài?
Chẳng lẽ bọn họ không phải người trong giang hồ? Nhưng mà, điều này cũng không nói được, nếu như bọn họ không phải người trong giang hồ, vậy lúc này bọn họ tới nơi này làm gì?
......
Tô thị nhìn vẻ mặt Tô Nhược Mộng áy náy, nghĩ tới lá gan của nàng lớn dám làm bậy, nàng vẫn không thể nào nhịn được lần đầu tiên trách cứ nàng (TNM):"Mộng nhi, lần này con làm việc thật sự quá xúc động rồi, làm sao con cũng không nói trước một tiếng? Bên cạnh cũng không mang một người liền xuống núi? Con không biết chân núi nguy hiểm cỡ nào, suy nghĩ muốn hù mẹ đến chết phải không?"
Càng ngày càng xuất hiện nhiều nhân vật thú vị